Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 115: Chương 115: Bắt đầu thám hiểm




Editor: Nguyetmai

Kim Thánh Dạ, Kim Thất Tịch, Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã thành một tổ.

Điềm Tâm cầm bản đồ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên đó, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ tò mò, liên tục xem bản đồ và huy hiệu.

Trì Nguyên Dã mang dáng vẻ không liên quan đến mình, khoanh tay tựa vào một thân cây, nhàm chán ngáp dài.

“À, địa điểm của mấy con dấu này không tập trung một chỗ.” Điềm Tâm cẩn thận nghiên cứu bản đồ.

Kim Thánh Dạ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Điềm Tâm thì cười lên, giọng nói trong lành êm tai, “Điềm Tâm, hình như em rất hứng thú thì phải?”

“Vâng! Em muốn đứng thứ nhất!” Điềm Tâm nắm nhặt tay mình, dáng vẻ hừng hực ý chí chiến đấu.

Kim Thánh Dạ cười thầm, không nói thêm gì nhưng mà cũng cầm bản đồ lên nghiêm túc nghiên cứu.

“Chúng ta lên đường đi!” Kim Thất Tịch cõng một ba lô to đi ra từ trong lều vải, mở đèn pin rồi chiếu lên mặt.

Điềm Tâm kỳ quái nhìn cô nàng, “Thất Tịch, tại sao ba lô của cậu lại to vậy?”

Kim Thất Tịch cười tủm tỉm kéo khóa ra, đưa tới trước mắt Điềm Tâm như hiến vật quý, “Tất cả đều là đồ ăn vặt! Lát nữa nếu mọi người đói thì cứ nói với mình! Oa ha ha, ăn trong hoàn cảnh đó nhất định là cực kì tuyệt!”

… Cực kì tuyệt?

Điềm Tâm không nói gì quay đầu nhìn thoáng qua khu rừng tối đen như mực, chỉ cảm thấy có phần âm u. Đúng là phục Thất Tịch, trong hoàn cảnh đó mà còn nhớ đến ăn.

Kim Thánh Dạ đỡ trán nhìn em gái mình, duỗi bàn tay thon dài ra: “Đưa ba lô cho anh, để anh đeo cho em.”

“Em chỉ chờ câu này của anh!” Kim Thất Tịch không nói hai lời, đưa luôn ba lô cho Kim Thánh Dạ.

Kim Thánh Dạ bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Điềm Tâm: “Điềm Tâm, em có cần anh cầm túi hộ không?”

Điềm Tâm nhìn túi đeo chéo của mình, lắc đầu: “Không cần đâu, túi em nhẹ lắm.”

Trì Nguyên Dã bĩu môi, buông tay xuống rồi đi tới, liếc nhìn tấm bản đồ mà Kim Thánh Dạ và Điềm Tâm cùng nghiên cứu, hừ lạnh, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Chỉ nghiên cứu bản đồ thôi mà cũng không nghiên cứu được cái gì, đi luôn thôi.”

Dứt lời, cất bước đi đầu phía trước với dáng vẻ ta đây là nhất.

Mọi người chả hiểu ra sao, ai chọc tới tên ác ma này rồi? Sao lại lạnh mặt nữa?

Điềm Tâm làm dấu khinh bỉ sau lưng Trì Nguyên Dã, ai ngờ cái tên ác ma Trì Nguyên Dã như mọc mắt đằng sau vậy, Điềm Tâm vừa mới ra dấu “khinh bỉ” hai lần thì cậu bỗng quay người lại, ánh mắt đen láy nhìn thẳng Điềm Tâm đe dọa.

Má ơi!

Điềm Tâm vội vang rụt tay lại, giả vờ giả vịt gãi cằm, cười ha ha với Thất Tịch và Kim Thánh Dạ: “Cái này… đi thôi, xuất phát nào…”

Bóng lưng bốn người dần dần biến mất ở lối vào khu rừng nhìn có phần âm u này…

Điềm Tâm sợ hãi đi sát vào cánh tay Trì Nguyên Dã, cầm đèn pin cảnh giác soi khắp nơi, đôi mắt to đảo qua đảo lại nhìn hoàn cảnh rộng lớn xung quanh.

May quá, nơi này ngoài cây cối, tảng đá, bụi cây, con đường nhỏ thì cũng không có đồ vật gì khác…

Hai tay Trì Nguyên Dã gác sau đầu, cực kì ngông nghênh bước đi, nhìn Điềm Tâm ghé sát vào mình, giống như đang dựa vào chính mình, khóe miệng khẽ cong lên.

Đúng là một cô nhóc nhát gan.

Bỗng nhiên, Trì Nguyên Dã chỉ vào đằng trước, nghiêm trang nói: “Mau xem kìa, đó là cái gì?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.