Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 116: Chương 116: Thân mật khăng khít




Editor: Nguyetmai

Điềm Tâm bị dọa sợ khóc lên, trong giây lát tim vọt lên tận cổ họng, cũng không dám nhìn xem rốt cuộc đối diện xảy ra chuyện gì, sau khi hét lên thì nhào vào vòng tay của Trì Nguyên Dã.

Kim Thánh Dạ và Thất Tịch vội vàng chiếu đèn pin qua, lại phát hiện thì ra chỉ là một cái cây mà thôi!

“Điềm Tâm đừng sợ, không có cái gì đâu.” Thất Tịch động viên Điềm Tâm.

Điềm Tâm ôm Trì Nguyên Dã, nhìn về phía đó với con mắt ngập nước, không có cái gì sao?

Trì Nguyên Dã nhìn xuống, môi mỏng sát lại gần tai Điềm Tâm, khẽ cười, giọng cậu ở hoàn cảnh này càng thêm âm u: “Con nhóc tiểu học, cô đây là muốn tôi ôm ấp sao? Hử?”

Lúc này hai người thật sự quá gần nhau, lúc cậu nói chuyện, hơi ấm phả vào mặt cô.

Tư thế mập mờ thế này, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm đỏ bừng trong nháy mắt. Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của Trì Nguyên Dã, giậm chân: “Trì Nguyên Dã, cậu cố ý!”

Thằng nhóc xấu xa này cố ý dọa mình!

“Rõ ràng là cô cưỡng ôm tôi, cậu đây còn chưa tìm cô tính sổ đâu.” Tri Nguyên Dã vênh cằm lên.

“Cậu…” Điềm Tâm không phản bác được.

Ôi, vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy?

Điềm Tâm vội vàng quay người đi, che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình không dám nhìn cậu, bối rối muốn rời khỏi đây.

Ai ngờ chân lại vướng vào nhánh cây, Điềm Tâm hét lên một tiếng, cơ thể liền bị ngã về phía trước.

“Cẩn thận!” Trên khuôn mặt đẹp trai của Trì Nguyên Dã xẹt qua chút hoảng sợ, vô thức cao giọng, túm lấy bàn tay bé nhỏ của Điềm Tâm, kéo mạnh về phía sau.

Cả người Điềm Tâm ngã vào vòng tay ấm áp vững chắc.

Một tay Trì Nguyên Dã cầm chặt tay Điềm Tâm, một tay ôm cô, hai người thân mật khăng khít.

Hơi thở dễ chịu của thiếu niên thoảng qua chóp mũi mình, đây là hơi thở có mùi bạc hà thoang thoảng chỉ có trên người Trì Nguyên Dã, rất thơm…

Điềm Tâm sững ra, cả đầu dán sát lên ngực của Trì Nguyên Dã, bàn tay bé nhỏ chống lên ngực cậu.

Thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng tim đập ổn định của Trì Nguyên Dã, xen lẫn tiếng tim đập của mình.

Tay Trì Nguyên Dã nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, Điềm Tâm thấy tay mình đang chảy mồ hôi…

Trong nháy mắt, Điềm Tâm vô cùng hoảng loạn.

“Hai người đang làm gì thế…” Kim Thất Tịch ngẩn người nhìn hai người sát đến không thể sát hơn kia.

Trì Nguyên Dã đứng hình trong giây lát, bị Kim Thất Tịch nói như vậy, vội vàng phản ứng, đẩy Điềm Tâm ra.

“Con nhóc thối, sao cô lại vụng về như thế? Đi đường thôi cũng suýt bị ngã! Nếu không có tôi chắc chắn cô sẽ lại bị ngã lần nữa!” Trì Nguyên Dã ho nhẹ một tiếng, lại khôi phục dáng vẻ ngang ngược ngày thường.

“Còn không phải bị cậu hại à?” Điềm Tâm xấu hổ quay mặt đi. Đột nhiên cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, xấu hổ không thể nhìn thẳng Trì Nguyên Dã.

Kim Thánh Dạ nhìn dáng vẻ này của Điềm Tâm, lặng lẽ lấy chai nước khoáng ra, mở nắp rồi đưa cho cô: “Uống nước đi.”

“Cảm ơn.” Điềm Tâm cảm kích muốn nhận lấy, ai ngờ giữa chừng bị Trì Nguyên Dã đoạt đi.

Cậu ngẩng đầu lên uống, sau đó còn cố tình bày ra dáng vẻ thoải mái mà thở phào.

“Trì Nguyên Dã, đó là nước của tôi mà!” Điền Tâm phồng má nói.

“Gì?” Trong mắt Trì Nguyên Dã tràn ngập nguy hiểm.

Điềm Tâm nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ nuốt vào: “Được, được. Cậu uống đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.