Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm với ánh mắt coi như cô hiểu chuyện, uống tiếp.
Tên ác ma khốn kiếp này!
Điềm Tâm ngứa ngáy xoay người qua, cúi đầu đá cục đá dưới chân.
“Con đường phía trước hơi khó đi, phải thường xuyên chiếu đèn pin xuống đất, đừng để bị ngã vì mấy loại dây leo.” Kim Thánh Dạ đi phía trước, nghiêng đầu nhắc nhở.
Điềm Tâm và Thất Tịch khẽ gật đầu.
Để bảo vệ hai nữ sinh, Kim Thánh Dạ đi trước dò đường. Trì Nguyên Dã đi cuối cùng, bảo vệ Điềm Tâm và Thất Tịch ở giữa.
Đoàn người cẩn thận dò dẫm đi về phía trước.
“Đến rồi, chính là chỗ này.” Kim Thánh Dạ dừng lại ở một cây đại thụ cao ngất, chăm chú nhìn bản đồ, vô cùng chắc chắn, “Trên bản đồ có đánh dấu, huy chương thứ nhất ở ngay chỗ này.”
“Ở đâu chứ?” Kim Thất Tịch cũng bỏ bản đồ xuống, chớp mắt, cái đầu nhỏ quay qua quay lại như radar.
Vào rừng lâu vậy rồi, Điềm Tâm cũng dần thích ứng, không cảnh giác và đề phòng nữa. Cô cũng đi vòng ra đằng sau cây đại thụ, lấy cây đại thụ làm trung tâm, tìm kiếm khắp nơi.
Ánh đèn pin yếu ớt cố gắng chiếu sáng cảnh vật trước mắt Điềm Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm đầy nghiêm túc.
Phút chốc, một tràng tiếng lao xao từ xa vọng đến…
Điềm Tâm nghi ngờ ngẩng đầu lên, không để ý mà dùng đèn pin chiếu tới.
Vừa mới chiếu đến chỗ đó thì một cục đen thui không biết là gì đang không ngừng phát ra tiếng kêu làm người ta sợ hãi, lao về phía Điềm Tâm…
Mắt Điềm Tâm bỗng nhiên trừng to.
Đó là con dơi, con dơi!
Rất nhiều dơi, thật buồn nôn!
Mình sợ nhất mấy thứ này! Hu hu hu…
Điềm Tâm thậm chí chưa kịp hét lên đã quay đầu liều mạng bỏ chạy, muốn né tránh những con dơi này.
Gió thổi ù ù bên tai.
Điềm Tâm ôm cái đầu nhỏ của mình, bước chân rốt cuộc cũng dần chậm lại.
Khoan đã, đây là đâu?
Điềm Tâm dừng lại hẳn, yếu ớt cầm đèn pin rọi bốn phía, hơi run giọng, “Trì Nguyên Dã, Trì Nguyên Dã?”
“…” Đáp lại cô là rừng rậm yên tĩnh và tiếng thở càng lúc càng hổn hển của cô.
Điềm Tâm thầm kêu “không ổn”, giọng cũng cuống lên, dùng đèn pin cầm tay rọi về con đường trước mặt, “Thất Tịch, Dạ… Các cậu ở đâu vậy?”
“…” Vẫn không có ai đáp lại.
Ôi trời ơi, cô lạc rồi!
Cô tách khỏi đoàn người rồi!
Bình tĩnh, Lạc Điềm Tâm, nhất định phải bình tĩnh!
À đúng rồi! Thầy giáo từng nói, nếu lạc đường trong rừng, thì dùng bộ đàm liên lạc với bọn họ, bọn họ sẽ đến cứu mình!
Điềm Tâm vui mừng, vội cúi đầu tìm bộ đàm của mình. Nhưng lại phát hiện, bên hông trống rỗng.
Không phải chứ? Bộ đàm của mình đâu rồi?
Rõ ràng là đeo bên hông mà, sao lại không có? Không lẽ vừa rồi bị rơi mất khi chạy?
Điềm Tâm ngớ người, hoang mang quan sát xung quanh.
Không biết từ lúc nào, trong rừng nổi gió, cành cây của những cây đại thụ xung quanh đung đưa, lá cây phát ra tiếng xào xạc, rất đáng sợ…
Điềm Tâm suy sụp, bước chân bắt đầu dồn dập, khản giọng gọi, “Trì Nguyên Dã? Trì Nguyên Dã…”
Ngoại trừ lớn tiếng hô hào cái tên này, Điềm Tâm không biết mình có thể làm gì!
Sợ hãi, bất lực, hoảng hốt…
Đột nhiên, hình như ở phía đối diện truyền đến tiếng bước chân sột soạt.
Tim Điềm Tâm vọt lên cổ họng, lưng cứng đờ, cất giọng hỏi, “Ai? Là ai vậy?!”