Editor: Nguyetmai
Tiếng quát giận dữ của Trì Nguyên Dã khiến Điềm Tâm lập tức ngây ra như phỗng.
Phản ứng của cậu quả thật quá kịch liệt!
Trước giờ, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Trì Nguyên Dã.
Trên gương mặt tuấn tú của cậu như phủ lớp sương mù dày đặc, cả người toát lên vẻ ác liệt. Trong đôi mắt đen nhánh có hai đốm lửa đang cháy hừng hực, như sắp đốt cháy cả Điềm Tâm.
Điềm Tâm lập tức nổi tính ương bướng.
Cô hất tay Trì Nguyên Dã, chẳng nói chẳng rằng mà quay đầu bỏ đi.
Ai ngờ, vừa mới đi được vài bước, cả người cô đã bị nhấc bổng lên.
Điềm Tâm hét lên một tiếng, vô thức vòng tay ôm lấy cổ cậu.
Gương mặt Trì Nguyên Dã sa sầm, đôi môi mỏng khêu gợi mím chặt thành một đường thẳng, mắt gườm gườm nhìn phía trước, vác Điềm tâm đi..
Trái với Điềm Tâm luống cuống qua đường, Trì Nguyên Dã dễ bề tránh được xe cộ, vững vàng đi đến xe thể thao của mình.
“Này, thả tôi xuống!” Mặt Điềm Tâm ửng hồng. Cô xấu hổ nhưng không tiện giãy giụa.
“Nếu cô còn dám lộn xộn nữa thì tôi sẽ quẳng cô xuống sông nuôi cá ngay bây giờ đấy!” Trì Nguyên Dã lạnh lùng đe dọa.
Điềm Tâm vô thức nhìn về con sông cách đó không xa. Cô bĩu môi, không giãy giụa nữa.
Chẳng hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, Trì Nguyên Dã ném Điềm Tâm vào ghế phụ. rồi hầm hầm quay lại ghế tài xế ngồi, đóng mui xe lại.
Ngay lập tức, chiếc xe đã được đóng kín, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Trong xe vô cùng yên tĩnh, hai người có thể nghe được cả tiếng hít thở của đối phương.
Cả hai không ai nói gì, cũng chẳng ai muốn bắt chuyện với người kia.
Xe nhanh chóng chạy vào bãi đỗ xe dành riêng cho thành viên hội học sinh. Trì Nguyên Dã tháo dây an toàn, không thèm nhìn Điềm Tâm lấy một cái, lạnh lùng xuống xe.
Không thể hiểu nổi tên này mà!
Có cần đổi nắng mưa thất thường vậy không?!
Điềm Tâm trề môi rồi xuống xe.
“Nguyên Dã...” Kim Thánh Dạ cũng vừa mới đỗ xe xong, ba người chạm mặt nhau.
Trì Nguyên Dã đút hai tay túi, gương mặt vô cảm: “Tôi đi trước đây.”
Kim Thánh Dạ liếc sang Điềm Tâm, ánh mắt rõ ràng là đang dò hỏi cô rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Điềm Tâm dẩu môi, kể lại chuyện vừa rồi cho Kim Thánh Dạ nghe.
“Cô bé ngốc, vừa rồi em tùy hứng quá đấy. Nếu không phải Nguyên Dã kéo em lại thì em thử nghĩ xem, bây giờ em có còn an toàn mà đứng đây không?” Kim Thánh Dạ ôn tồn chỉ bảo cô.
Điềm Tâm nhớ lại cảnh xe vận tải nhỏ kia lao về phía mình lúc nãy.
Cô thở dài một tiếng, khẽ cúi đầu, buồn bực nói: “Em biết rồi, nhưng cậu ta có cần phải tỏ thái độ như vậy không? Em là con người, chứ đâu phải mấy còn thú cưng đâu...”
Mái tóc màu nâu nhạt của Điềm Tâm hơi rối. Kim Thánh Dạ cực kì tự nhiên giúp cô vén tóc ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng.
“Điềm Tâm, em có biết anh trai của Nguyên Dã không?”
Anh trai của Trì Nguyên Dã ư?
À... Trì Nguyên Trạch phải không nhỉ?
Điềm Tâm sững sờ, nhớ tới chuyện cũ mà dì Trì từng kể cho cô nghe.
Trì Nguyên Trạch đã qua đời... do tai nạn giao thông.
Lúc này, Điềm Tâm chợt hiểu ra.
Vậy vừa rồi, trong lúc vô tình, cô đã gợi lên quá khứ ám ảnh của cậu ta rồi sao?
Điềm Tâm cúi đầu nhìn mũi giày, tâm trạng rối bời.
Nếu biết trước, cô đã chẳng cãi nhau với Trì Nguyên Dã rồi.
Nhìn dáng vẻ phiền muộn của Điềm Tâm, Kim Thánh Dạ khẽ xoa đầu cô: “Đừng lo, cậu ấy sẽ điều chỉnh lại tâm trạng nhanh thôi.”
Điềm Tâm rầu rĩ ừ một tiếng.
“Chúng ta đi thôi.” Kim Thánh Dạ lại nói.
Điềm Tâm ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn cậu.
Kim Thánh Dạ chỉ về phía cánh cửa thủy tinh nguy nga lộng lẫy. Đó là... cửa tòa nhà hội học sinh.
“Em quên rồi sao? Hôm nay là ngày em chính thức gia nhập hội học sinh đấy.” Kim Thánh Dạ cười tủm tỉm, rồi lấy một chiếc hộp xinh xắn từ trong xe mình ra.
Bên trong hộp là một bộ đồng phục màu đen dành riêng cho thành viên hội học sinh.