Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 56: Chương 56: Cô quay lại đây cho tôi!




Editor: Nguyetmai

“Trì Nguyên Dã, cậu chạy chậm một chút được không?” Điềm Tâm khàn họng gào lên trong gió.

Trì Nguyên Dã liếc cô, hợm hĩnh bảo: “Không thích chạy nhanh sao? Vậy thì cô tự chạy bộ là được mà, không có cái nào chậm hơn chân cô đâu!”

“Cậu...” Điềm Tâm nghẹn họng nhìn cậu, rồi nghiêng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đồ thần kinh.”

Đủ lắm rồi! Hình như cô đâu làm gì chọc giận cậu ta?

Rốt cuộc cậu ta đang phát điên gì thế?

Điềm Tâm phiền muộn không thôi, bụng cồn cào khó chịu vì đói. Cô cố gắng giữ chặt miếng pizza, định ăn lót dạ một chút. Không ngờ lúc cô vừa mới mở miệng thì Trì Nguyên Dã đột nhiên phanh gấp.

Điềm Tâm đập mặt vào miếng pizza, nhân bánh với phô mai dính đầy mặt cô.

“Trì-Nguyên-Dã!” Điềm Tâm nghiến răng, trợn mắt lên nhìn cậu.

Dường như Trì Nguyên Dã vô cùng thích thú, khóe môi cong lên, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh và tự nhiên. Cậu giơ tay, nói như trêu tức: “Đèn đỏ mà. Tôi đâu còn cách nào khác.”

“Nếu cậu đã nhìn thấy đèn đỏ rồi thì sao không giảm tốc độ từ từ? Sao lại phanh gấp như vậy?” Điềm Tâm tức muốn xì khói, vừa đưa tay lau mặt vừa chất vấn cậu. Cảm giác nhớp nháp, dinh dính trên mặt khiến Điềm Tâm như muốn nổi điên.

Trì Nguyên Dã gác một tay lên cửa sổ xe. Trái với dáng vẻ đang giận phát điên của Điềm Tâm, cậu tựa như một vị vua nhã nhặn, bình tĩnh thốt ra ba chữ: “Tôi thích thế.”

“Đồ khốn!” Điềm Tâm gào vào tai cậu, sau đó cầm lấy cặp sách của mình, mở cửa định xuống xe.

Tức chết được! Tại sao trên đời này lại có loại người đáng ghét như vậy chứ!

Điềm Tâm cầm giấy ăn lau mặt mình.

Cô đã chịu đựng đủ lắm rồi. So với việc hạ mình để xin xỏ đi nhờ xe tên ác ma này, cô thà tự đi bộ tới trường còn hơn.

“Chỉ còn mười phút nữa là sẽ muộn học, cô chắc chắn cô muốn xuống xe chứ?”

Trì Nguyên Dã ngoáy tai, hơi cau mày.

“Không cần cậu phải quan tâm! Tạm biệt!” Dứt lời, Điềm Tâm đóng sập cửa xe lại.

Chiếc xe thể thao đã đỗ lại ngay giữa con đường sầm uất nào đó của thành phố A.

Hiện tại đang giờ cao điểm. Điềm Tâm vừa mới bước xuống xe, một chiếc xe không kịp xử lý tình huống chạy sượt qua quần áo Điềm Tâm.

Hú hồn hú vía!

Điềm Tâm hoảng hồn, dịch người ra sau.

Đèn đỏ nhấp nháy liên tục, trong nháy mắt đã chuyển sang đèn xanh.

Các phương tiện giao thông liên tục lao vút lên từ sau lưng cô. Một mình Điềm Tâm đứng giữa đường, lảo đà lảo đảo như một đóa hoa sắp tàn, vô cùng nguy hiểm.

Chết tiệt!

Trì Nguyên Dã đập mạnh xuống vô lăng, cậu mở cửa, bước xuống xe: “Lạc Điềm Tâm, cô quay lại đây cho tôi!”

Điềm Tâm phồng má, giả vờ mắt điếc tai ngơ, mấy lần mạo hiểm tránh được xe cộ.

Kít kít kít!

Đột nhiên, một chiếc xe chở hàng loại nhỏ gầm rú lao tới. Trong hàng loạt tiếng phanh xe dồn dập, Điềm Tâm quay đầu lại nhìn.

Chiếc xe đã sắp đâm sầm vào Điềm Tâm!

Tài xế sợ hãi đạp mạnh phanh xe. Nhưng do quán tính, những âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai.

“A a a a a” Điềm Tâm sợ đến mức ôm lấy đầu, ai ngờ tay cô lại bị ai đó tóm lấy rồi kéo giật lại về sau.

Trời đất quay cuồng, Điềm Tâm đã nằm gọn trong lồng ngực rắn chắc.

Hương bạc hà chỉ có trên người Trì Nguyên Dã quẩn quanh chóp mũi, Điềm Tâm cẩn thận hé một mắt ra nhìn.

Òa, Cô còn sống không vậy?

Trì Nguyên Dã nắm chặt tay của Điềm Tâm. Gương mặt tuấn tú của cậu như phủ thêm một lớp băng mỏng. Cậu tức giận quát lên: “Con nhóc thối này, cô chán sống rồi phải không? Nếu như cô muốn chết thì kiếm chỗ nào không người mà chết cho tôi. Đừng có chết trước mặt tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.