Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm về đến phòng, làm sao cũng không ngủ được. Cô dứt khoát ngồi dậy, lấy bộ bài Tarot trên bàn sách.
Điềm Tâm rất thích xem bói, cô có nguyên một bộ bài Tarot. Thỉnh thoảng khi xui xẻo hoặc bực dọc, cô luôn thích xem bói bằng bài Tarot.
Chẳng hạn như bây giờ…
Điềm Tâm kính cẩn xếp bài, đọc thầm trong lòng: Khi nào tôi mới có thể rời khỏi nơi này? Tương lai của tôi sẽ thế nào?
Ánh mắt nghiêm túc, Điềm Tâm chậm rãi lật lá bài trước mặt, thông qua từ khóa giải được rằng: Người quan trọng sắp (hoặc đã) xuất hiện, cô phải đối mặt với lựa chọn, mờ mịt và nguy hiểm, cuộc sống sẽ xảy ra thay đổi rất lớn!
Khoan đã, “nguy hiểm” này là cái quái gì? Tương lai của cô sẽ xảy ra chuyện gì dính dáng đến nguy hiểm sao?
Điềm Tâm bỗng chốc tái mặt, còn “người quan trọng” nữa, mẹ ơi, đừng nói là Trì Nguyên Dã nhé?
Không, không, không, cô thà tin rằng người quan trọng sắp xuất hiện chứ không phải đã xuất hiện!
Điềm Tâm sầm mặt xếp bài lại, bỏ vào cặp sách của mình, buồn bực gục đầu xuống giường, túm gối qua trùm lên đầu mình.
“A a a a… thật sự là phiền chết đi được!”
Hôm sau.
Sau khi đồng hồ báo thức cố chấp reo đủ nửa tiếng, cô gái nào đó rốt cuộc cũng cựa quậy, gãi đầu, mở đôi mắt còn ngái ngủ ra nhìn đồng hồ.
“Ôi, bảy giờ bốn mươi lăm…” Điềm Tâm lười biếng trở mình, bỗng trợn to mắt.
Bảy giờ bốn mươi lăm! Trễ học rồi!
Thảm rồi, thảm rồi.
Điềm Tâm bật dậy, nhanh chóng mặc đồng phục, sau khi đánh răng rửa mặt qua loa xong liền xách cặp chạy xuống tầng một.
Dưới tầng một, Trì Nguyên Dã đang tao nhã uống hớp cà phê cuối cùng, sau đó cầm chìa khóa xe trên bàn trà định đi ra ngoài.
Suốt quá trình, mắt cậu luôn nhìn thẳng, xem Điềm Tâm như vô hình.
Tên khốn này, thấy cô ngủ quên mà không tốt bụng gọi cô một tiếng được sao?
Có phải bây giờ dù cô vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, Trì Nguyên Dã cũng sẽ điềm nhiên cầm chìa khóa xe, hoàn toàn mặc kệ cô mà rời đi không?
Tên ác ma vô tình này!
Điềm Tâm giậm chân, thấy không còn kịp thời gian nữa, bây giờ mà đi làm bữa sáng thì không thực tế cho lắm.
May mà Trì Nguyên Dã đã gọi pizza, lúc này vẫn tỏa ra hơi nóng mê người trên bàn trà
“Trì Nguyên Dã, cậu chờ tôi chút.” Điềm Tâm muốn ăn mấy miếng lót dạ trước.
Ai ngờ Trì Nguyên Dã không thèm dừng chân, cũng chẳng màng ngoảnh lại, bật thốt một câu: “Không nhanh chóng đuổi theo thì hôm nay cô tự chạy bộ đến trường đi.”
A a a a, khốn kiếp!
Điềm Tâm vội vàng chạy lên trước, lấy một miếng pizza nhỏ rồi đuổi theo.
Trì Nguyên Dã đã lái xe ra ngoài.
Hôm nay cậu lái một chiếc xe thể thao mui trần màu bạc.
Điềm Tâm mở cửa ngồi vào, hai tay cầm pizza, vừa định cắn một miếng thì xe đột nhiên tăng tốc.
Xe thể thao lướt gió vun vút, lại còn là mui trần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm bị gió thổi đến biến dạng, nào còn có thể ăn pizza.
Tên này cố ý sao?
Điềm Tâm quay đầu qua nhìn Trì Nguyên Dã.
Đôi mắt cậu sâu thẳm như đầm sâu nhìn chăm chăm về phía trước, gò má sắc nét vô tình tự gợn sóng, một tay giữ tay lái, một tay tùy ý để đó, mái tóc đen bị gió thổi tung, vô cùng mê người. Đáng tiếc bây giờ Điềm Tâm chỉ muốn đấm một cú vào khuôn mặt đẹp trai này.