Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 54: Chương 54: Mười mấy loại thuốc




Editor: Nguyetmai

Không hiểu gì cả!

Điềm Tâm phồng má: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì hết.”

“Vết thương trên trán cô là Dạ bôi thuốc cho cô à?” Mặt Trì Nguyên Dã không cảm xúc.

Điềm Tâm vô thức xoa xoa trán mình: “Đúng vậy.”

“Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, cô nhất định phải làm phiền đến người khác thế sao? Sao không biết gọi điện cho tôi? Con nhóc này, sao cô lại mặt dày như thế?”

Điềm Tâm bị Trì Nguyên Dã mắng xối xả đến ngây cả người, môi mấp máy: “Rốt cuộc cậu nổi điên gì vậy?”

Trì Nguyên Dã khẽ giật mình, cứ thế lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào. Sau đó đứng dậy, đút một tay vào túi, đi thẳng lên tầng hai không hề ngoảnh lại.

Điềm Tâm cứ thế… bị phớt lờ!

Chẳng hiểu tên này bị trúng gió gì nữa?

Cô bĩu môi, đứng dậy.

Nếu Trì Nguyên Dã đã về, vậy Điềm Tâm cũng không còn phải sợ một mình ở trong ngôi biệt thự rộng lớn này nữa. Cô trùm chăn định lên tầng hai, ai ngờ vô tình ngẩng lên, thấy một cái túi nhựa trắng được để trên bàn trà.

Đó là gì nhỉ?

Điềm Tâm hoài nghi đến gần, lấy đồ bên trong ra xem.

Đủ loại thuốc trị thương chất đầy cả túi.

Phải hơn mười mấy loại!

Đây là… Trì Nguyên Dã mua cho cô sao?

Cô chỉ bị tụ máu bầm thôi mà, cậu ta định mua hết thuốc trị thương ở hiệu thuốc về cho cô á?

Điềm Tâm ngây ngốc nhìn đống thuốc sắp chất thành ngọn núi nhỏ, lập tức cảm thấy… ấm lòng.

Hóa ra tên thối tha Trì Nguyên Dã này cũng không máu lạnh ác ôn như cô đã nghĩ.

Điềm Tâm đột nhiên lòng vui vui. Cô ôm tất cả thuốc chạy lẹp xẹp lên tầng hai. Lúc đi ngang qua phòng của Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm gõ cửa một cái rồi ló đầu vào.

Trì Nguyên Dã ngồi trước bàn làm việc màu trắng đang xem gì đó, chiếc đèn bàn màu vàng nhạt chiếu sáng xung quanh cậu, tôn lên khuôn mặt điển trai của cậu.

“Trì Nguyên Dã, cảm ơn cậu đã mua thuốc cho tôi, sáng mai tôi sẽ nấu đồ ăn ngon cho cậu!” Điềm Tâm cười khúc khích.

Trì Nguyên Dã “hừ” một tiếng, lật sách sột soạt, không thèm nhìn Điềm Tâm cái nào, kiêu căng cất lời: “Cô đúng là giỏi tưởng bở, ai nói mấy loại thuốc kia là mua cho cô? Tôi chỉ mua để bỏ vào hộp y tế, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mà thôi.”

(#‵′) Tôi thèm chắc. Tên khốn này, thừa nhận quan tâm cô thì cậu ta sẽ chết sao?

“Vậy cậu cần gì phải mua nhiều băng cá nhân như vậy?” Điềm Tâm liếc mắt.

“Bản thiếu gia muốn mua cái gì thì mua cái đó, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, từ khi nào đến lượt cô quản vậy? Lắm mồm! Lập tức biến khỏi mắt tôi đi!” Vẫn là giọng điệu đáng ghét không ai bằng kia.

Điềm Tâm dẩu môi, nỗi cảm động quá đỗi vừa rồi bay biến ngay tức khắc. Cô đóng sầm cửa, giậm mạnh chân đi về phòng mình.

Cửa vừa đóng lại, Trì Nguyên Dã liền quẳng sách lên bàn, hơi bực bội kéo cổ áo của mình.

Vốn dĩ cậu đang chơi trong Club thì nghe có người than phiền bên ngoài đang mưa to, phản ứng đầu tiên của cậu là lo con nhóc thối kia ở nhà một mình sẽ sợ, vì thế đã bỏ đám bạn ở lại rồi về nhà ngay.

Nhưng không ngờ, Dạ đã ở bên cạnh cô.

Con nhóc thối chết tiệt kia thà làm phiền người khác cũng không muốn gọi điện cho cậu sao? Sao da mặt cô ta lại dày vậy nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.