Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 183: Chương 183: Bị người hãm hại




Editor: Nguyetmai

“Các cô…” Điềm Tâm tức giận đến mức muốn lệch mũi.

Những người này có cần phải ton hót như vậy không?

Hình như mình không có đắc tội bọn họ mà? Cho dù là lúc mình còn là thành viên Hội học sinh, mình cũng chưa từng làm khó bọn họ.

Rốt cuộc mình và bọn họ có thù oán gì, mà bọn họ lại bỏ đá xuống giếng như vậy?

“Được rồi được rồi, đừng có nói chuyện với người xui xẻo như vậy, đi thôi đi thôi, tiết sau là tiết thể dục đấy.”

Vài nữ sinh nói chuyện, tốp ba tốp năm đi ra ngoài.

A a a a.

Cô cứ như vậy mà bị xa lánh sao?

Điềm Tâm buồn bực suy nghĩ mãi không ra. Cô bĩu môi, cúi đầu, ỉu xìu đi tới phòng thể thao.

Sau khi thay đồ thể thao xong, từ rất xa Điềm Tâm đã thấy tất mọi người lập đội xong rồi. Cô vội vàng chạy tới, sau đó sững sờ nhìn cảnh trước mắt.

Lúc này, tất cả bạn học chia làm năm hàng, mỗi hàng có tám bạn học, cho dù cô đứng ở hàng nào, cũng là người dư thừa.

Hu hu hu, ngay cả lúc xếp đội hình cũng ức hiếp mình nữa.

Điềm Tâm lúng túng, ngượng ngùng báo cáo rồi đi vào một hàng.

“Là thế này, ngày mốt sẽ có vài lãnh đạo tới tham quan học viện chúng ta, đã lâu rồi phòng thể thao của lớp mười chưa được quét dọn, chúng ta sẽ chia nhiệm vụ trong tiết học này, cùng nhau quét dọn nơi đây. Rồi, mỗi hàng là một tổ, hàng thứ nhất quét sân bóng rổ, hàng thứ hai quét hồ bơi, hàng thứ ba quét…”

Giáo viên thể dục lải nhải phân phó.

Bởi vì hàng của Điềm Tâm có nhiều hơn một người, cho nên bị phân tới phòng chứa đồ.

Đây đúng là công việc mệt nhất bẩn nhất! Bên trong phòng chứa đồ bày đầy các đồ dùng thể dục. Bởi vì không được quét dọn trong một thời gian dài, cho nên trên mặt đất, trên kệ đồ, đều bám đầy bụi.

“Hừ, làm sao chúng ta lại xui xẻo như vậy chứ? Dựa vào cái gì mà bảo chúng ta quét phòng chứa đồ?”

“Còn không phải là vì hàng chúng ta có nhiều hơn hàng khác một người sao?” Một bạn học khác cầm cây lau nhà tức giận nói, lại còn trừng Điềm Tâm nữa.

“Lạc Điềm Tâm, đều tại cô hết đấy, làm hại chúng tôi phải quét dọn nơi này!” Có người hét lên với Điềm Tâm.

Trời đất, chuyện này có liên quan gì đến cô đâu?

Điềm Tâm nhíu mày, “Đây là nhiệm vụ do giáo viên thể dục phân, có liên quan gì đến tôi đâu?”

“Cũng là bởi vì cô, bởi vì hàng chúng ta có nhiều hơn hàng khác một người là cô, cho nên chúng tôi mới bị phân tới nơi này, chúng tôi mặc kệ đấy, cô phải chịu trách nhiệm hoàn toàn mới được.”

“Không sai không sai! Cô phải quét dọn nhiều hơn chúng tôi mới được!”

“...” Điềm Tâm im lặng nhìn bọn họ.

Oán trách thì oán trách, nhưng quét dọn thì vẫn phải quét dọn, mấy nữ sinh cầm chổi và khăn lau, bất đắc dĩ bắt đầu quét dọn.

Điềm Tâm cầm cây lau nhà, tưởng tượng sàn nhà bẩn thỉu là khuôn mặt đáng ghét của Trì Nguyên Dã, rồi dùng sức lau mạnh.

Trì Nguyên Dã khốn kiếp, cậu đi chết đi!

Cho cậu ức hiếp tôi này, xem tôi có lau chết cậu không?

Trong lòng Điềm Tâm mắng chửi Trì Nguyên Dã, vậy mà lại rất hăng hái quét dọn.

Phù phù, mệt chết cục cưng luôn rồi!

Điềm Tâm đứng thẳng người, đấm đấm cái eo thon của mình.

Ơ, khoan đã, làm sao ở đây lại đột nhiên trở nên yên tĩnh như vậy?

Cô vội quay đầu lại nhìn xung quanh, rồi buồn bực phát hiện mấy nữ sinh vừa mới quét dọn với cô đã không thấy bóng dáng từ khi nào rồi.

Lúc này, trong cả phòng chứa đồ, chỉ còn lại một mình Điềm Tâm.

Tình huống gì đây?

Điềm Tâm vội vã ném cây lau nhà, sau đó chạy tới cửa, dùng sức kéo cửa ra, rồi lại buồn bực phát hiện cửa bị người ta khóa ở bên ngoài.

Cô bị người hãm hại!

“Này, có ai không vậy? Thả tôi ra ngoài đi!” Điềm Tâm liều mạng đẩy cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.