Editor: Nguyetmai
Nam sinh rụt cổ, dè dặt hé môi nói lại lần nữa: “Bạn học Lạc không tỏ vẻ khó chịu, mà trực tiếp đưa đồng phục và huy hiệu của Hội học sinh cho Thất Tịch, nói là để cho Thất Tịch…”
Trì Nguyên Dã bóp nhăn văn kiện trong tay, lạnh giọng ra lệnh, cắt ngang lời nam sinh đeo kính: “Đi ra ngoài!”
Nam sinh đeo kính sợ đến mức cả người run lên, vội vã đáp ứng, sợ chết khiếp chạy ra ngoài.
Bịch một tiếng, Trì Nguyên Dã ném văn kiện lên bàn.
Tốt, tốt lắm! Quả nhiên con nhóc tiểu học này có gan, mình thật sự là coi thường cô rồi!
Kim Thánh Dạ khẽ thở dài, cất bước đi lên, “Ân oán trước đây của cậu và Lăng Dĩ Sóc không có bất cứ liên quan gì đến Điềm Tâm. Cô ấy vô tội. Hơn nữa, Lăng Dĩ Sóc gióng trống khua chiên theo đuổi Điềm Tâm, rốt cuộc là xuất phát từ thật tình, hay là cố ý, tất cả chúng ta đều không rõ ràng. Nếu cậu để ý cô ấy, thì chuyện cậu cần phải làm vào lúc này, là giữ cô ấy lại, mà không phải là đẩy cô ấy ra… Thu lại sự kiêu ngạo của cậu đi. Nguyên Dã, đến tận bây giờ rồi mà cậu còn không chịu thừa nhận sao, tất cả những gì cậu làm đều là vì cậu đang ghen, cậu đang ghen, cậu quan tâm cô ấy đến phát cuồng.”
Giọng nói êm dịu của Kim Thánh Dạ nặng nề đánh vào trong lòng Trì Nguyên Dã.
Quan tâm?
Cậu quan tâm con nhóc tiểu học kia?
Trì Nguyên Dã trầm mặt, có chút bực bội kéo cà vạt của mình, rồi chợt đẩy cái ghế ra, cầm chìa khóa xe trên bàn, lạnh lùng kiêu ngạo đi ra ngoài.
“Cậu muốn đi đâu vậy?” Kim Thánh Dạ nhìn cậu, mở miệng hỏi.
“Uống rượu!” Trì Nguyên Dã bực bội nói hai chữ, rồi rầm một tiếng đóng chặt cửa.
Kim Thánh Dạ đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy Trì Nguyên Dã cứ như vậy lái xe đi, thì lặng lẽ thở dài.
***
Điềm Tâm thở phì phò về tới phòng học, mới vừa bước chân trước vào trong lớp, thì một giây sau đó, cả lớp vốn đang cười nói, lập tức lặng ngắt như tờ.
Mọi người đồng loạt nhìn Điềm Tâm.
Thấy Điềm Tâm đã cởi ra đồng phục màu đen và huy hiệu đại biểu cho thành viên Hội học sinh, có người chắt lưỡi, nhìn có chút hả hê.
Thân phận của Điềm Tâm vốn rất gượng gạo rồi. Trước khi cô trở thành thành viên Hội học sinh, gần như tất cả bạn học đều không thèm nhìn thẳng vào cô.
Sau khi cô trở thành thành viên Hội học sinh, mặc dù trong lòng mọi người khinh thường cô, nhưng ít nhất cũng có biểu hiện nịnh bợ cô, bắt đầu nói năng bằng những lời dễ nghe.
Bây giờ thì ngược lại, toàn trường đều biết quyết định xử phạt trên bảng thông báo, thân phận của Điềm Tâm giống như tàu lượn siêu tốc, vừa mới nâng lên thật cao, rồi lại không kịp trở tay ngã mạnh xuống đất.
Aizz, cái thói đời gì đây ~
Điềm Tâm căng da đầu đi vào, vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi của mình, liền nghe được mấy nữ sinh bên cạnh chê cười.
“Ôi, chim sẻ chính là chim sẻ, cho dù tạm thời bay lên đầu cành, thì vẫn là chim sẻ thôi.”
“Còn không phải sao, bởi mới nói nên cân nhắc cân lương của bản thân, biết tự lượng sức mình mới đúng.”
“Giờ thì người nào đó bị mất mặt rồi. Nói thật chứ, không muốn học cùng một lớp với cô ta chút nào.”
Điềm Tâm càng nghe càng bực bội, cô vỗ bàn một cái rồi đứng lên, nhìn mấy nữ sinh kia, nói: “Mấy người có ý gì vậy hả?”
“Chà, trông cô còn rất ngông nghênh nhỉ? Chính là cái ý mà cô nghe được đó, rồi sao nào? Cô tưởng mình còn là thành viên Hội học sinh, mong chờ chúng tôi nể mặt cô đấy à? Cũng không coi lại cái đức hạnh của mình là gì?” Mấy nữ sinh kia trừng mắt nói.