Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 181: Chương 181: Tạm thời cách chức một tuần




Editor: Nguyetmai

Hai người đi lên phía trước, nhìn thấy trên bảng thông báo dán quyết định xử lý của Hội học sinh.

Trên đó viết: tạm thời hủy bỏ tư cách thành viên Hội học sinh của Điềm Tâm, tạm thời cách chức một tuần, chờ quan sát biểu hiện sau này rồi quyết định tiếp.

Nói dễ hiểu là Điềm Tâm tạm thời mất đi tư cách thành viên Hội học sinh.

Thất Tịch có chút sững sờ, “Tại sao có thể như vậy chứ?”

Tiếng bàn tán của những người xung quanh nổi lên.

“Chậc chậc chậc, đang yên lành, tại sao Hội học sinh lại đưa ra quyết định xử lý như vậy?”

“Còn phải hỏi nữa sao? Ngoại trừ hội trưởng thì còn có ai có thể ra quyết định như vậy nữa? Nhất định là Lạc Điềm Tâm đắc tội hội trưởng ở chỗ nào đó rồi.”

“Hừm, sau này chúng ta vẫn nên tránh xa Lạc Điềm Tâm một chút thì hơn, nếu lỡ vì cô ta mà đắc tội hội trưởng thì sẽ không tốt.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Bạn học xung quanh vừa nhỏ giọng bàn tán vừa tản ra ngoài.

Điềm Tâm tức giận tới mức sắp bốc cháy.

Đây là Trì Nguyên Dã đang cố ý chỉnh mình?

“Điềm, Điềm Tâm, nếu mình nói đây chỉ là ảo giác thì cậu có tin không?” Thất Tịch cười ngờ nghệch, huơ đôi tay nhỏ bé của mình che khuất thông báo.

“Thất Tịch, cậu không cần phải nói nhiều làm gì, mình nhớ kỹ tên ác ma Trì Nguyên Dã kia rồi, không phải thành viên Hội học sinh thì không phải, mình chẳng sao cả.”

Nói xong, Điềm Tâm cởi đồng phục màu đen đại biểu cho thành viên Hội học sinh, rồi nhét vào trong lòng Thất Tịch, “Làm phiền cậu lát nữa đi họp trả lại giúp mình, mình không đi họp đâu.”

“Điềm Tâm!” Thất Tịch nhìn theo bóng lưng thở phì phò của Điềm Tâm, hô lên một tiếng, rồi thở một hơi thật dài.

Vì sao chuyện càng ngày càng phức tạp thế này?

***

Trong phòng làm việc của hội trưởng Hội học sinh.

Trì Nguyên Dã khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào trước cửa sổ sát sàn lớn, ánh nắng nhàn nhạt phác họa lên khuôn mặt đẹp trai của cậu.

Cửa bị người đẩy ra, Kim Thánh Dạ cầm một tờ giấy đi vào, nhíu mày nói: “Nguyên Dã, bảng quyết định xử lý này là sao vậy?”

Trì Nguyên Dã hơi ngước mắt lên, cất giọng điệu lười biếng: “Ừ, là tôi ra lệnh.”

“Tôi biết là cậu ra lệnh, nhưng rốt cuộc cậu có biết mình đang làm gì hay không? Vì sao đang yên lành lại muốn xử phạt Điềm Tâm như vậy?”

Trì Nguyên Dã cười lạnh một tiếng. Vì sao à?

Cậu muốn làm cho con nhóc tiểu học kia đi cầu xin mình, chủ động tới nói chuyện với mình.

Chuyện mà cậu muốn làm, không có cái gì là vì sao cả.

Đúng lúc này, một nam sinh mập mạp, mang kính gọng đen thở phì phò chạy vào, lau mồ hôi trên trán, “Hội, hội trưởng, bạn học Lạc…”

Trì Nguyên Dã nhếch miệng, đứng thẳng người, tao nhã bước đi lại bàn làm việc, ra vẻ cầm một văn kiện, khuôn mặt xấu xa lộ ra vẻ tự tin của vương giả, “Có phải cô ấy tới rồi không? Có phải cô ấy nói muốn gặp tôi không? Cậu đi ra ngoài nói cho cô ấy biết, hiện giờ bổn thiếu gia bận rộn nhiều việc, bảo cô ấy chờ ở bên ngoài đi.”

Giọng điệu phách lối mới được ba giây, đã bị một câu nói của nam sinh đeo kính đánh trả về nguyên hình.

“Không phải, hội trưởng, tôi nghe theo sự dặn dò của cậu, đi theo sau bạn học Lạc quan sát cô ấy, sau khi cô ấy xem quyết định xử lý trên bảng thông báo, cô ấy không khóc lóc, cũng không có vẻ mặt hối lỗi như cậu nói, mà trực tiếp đưa đồng phục và huy hiệu của Hội học sinh cho Thất Tịch, nhờ Thất Tịch trả lại cho Hội học sinh.”

Cái gì?!

Trì Nguyên Dã ngước mắt lên không thể tin nổi, cậu giận dữ nhìn nam sinh đeo kính, “Cậu nói cái gì? Nói lại cho tôi nghe xem?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.