Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 180: Chương 180: Bảng thông báo




Editor: Nguyetmai

“Ơ?” Nữ sinh hoàn toàn sững sờ, có chút không dám tin tưởng nhìn Trì Nguyên Dã.

Tại sao lại như vậy? Không phải Trì thiếu vừa mới khen chocolate do mình làm ngon sao? Tại sao chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Trì thiếu lại thay đổi chứ?

“Tôi bảo cô mang theo đồ của mình cút đi!” Trì Nguyên Dã không kiềm được lặp lại một lần, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, đẩy nữ sinh kia ra rồi đi tới bên cạnh vòi nước, ấn nước xả vào tay, uống từng ngụm lớn, súc sạch miệng rồi phun mạnh ra.

Giống như bản thân vừa ăn cái gì đó bẩn vậy.

Nữ sinh đưa chocolate lập tức ngây người, ôm chocolate của mình, khóc sướt mướt chạy ra ngoài.

Thất Tịch ôm bó hoa hồng xanh dương đi tới, thở dài, “Nguyên Dã, rốt cuộc cậu và Điềm Tâm làm sao vậy, tại sao lại như vậy chứ…”

Thất Tịch còn chưa nói xong, thì Trì Nguyên Dã đột nhiên giật bó hoa hồng xanh dương lại, không chút khách sáo ném vào trong thùng rác.

Thất Tịch bất đắc dĩ nâng trán, “Được được được, cậu muốn phát tiết như thế nào cũng được hết, nhưng mà đừng có chiến tranh lạnh, chiến tranh lạnh là gây mất tình cảm nhất…”

“Ai nói tôi có tình cảm với cô ấy? Bây giờ cô ấy có bản lĩnh lên trời luôn rồi, hết thư tình rồi tỏ tình, rồi đến cả hoa hồng, còn cần tôi có tình cảm với cô ấy nữa chắc?” Trì Nguyên Dã nói lớn tiếng, nói xong còn hung hăng trừng bó hoa hồng xanh dương trong thùng rác, bao nhiêu đây còn chưa hết giận, cậu còn đạp mạnh nghiền nát thêm lần nữa, rồi mới bước đi.

Ôi này, bây giờ phải làm sao đây? Thất Tịch sốt ruột nhìn bóng lưng xa dần của Trì Nguyên Dã, rồi nhìn lại Điềm Tâm đang ỉu xìu ghé vào trên bàn học ở trong phòng học, sau đó chạy lại ngồi bên cạnh Điềm Tâm, “Điềm Tâm, cậu có khỏe không?”

“Khỏe, có cái gì mà không khỏe chứ.” Điềm Tâm cậy mạnh nói, còn ưỡn ngực lên nữa.

“Tuy rằng mình rất muốn cậu làm chị dâu của mình, nhưng mình đã nhìn ra được cậu thích Trì Nguyên Dã.” Thất Tịch thở dài.

Điềm Tâm nghe vậy thì lập tức xù lông, “Mình thích cậu ta? Mình bị bệnh sao mà thích một ác ma như vậy?”

“Điềm Tâm, cậu đừng cậy mạnh nữa, thật ra trong lòng Trì Nguyên Dã trong cũng có cậu mà…”

“Có mình? Có mình mà còn ăn chocolate của cô gái khác đưa? Hai người còn thân mật giống như người yêu, nữ sinh còn đút cho cậu ấy ăn nữa kìa!” Điềm Tâm nói đến đây thì đôi mắt như phun lửa.

“Ai bảo có một cô nàng vừa mới được tỏ tình chứ? Người ta còn đưa hoa hồng xanh dương tới tận trường học cơ mà!”

“Thất Tịch, cậu đừng trộm đổi khái niệm có được không, tỏ tình hay hoa hồng gì gì đó, tất cả đều không phải là ý của mình, mình cũng đã từ chối Lăng Dĩ Sóc rồi. Nhưng còn cậu ấy thì sao? Cậu ấy chủ động yêu cầu người con gái khác đút chocolate cho cậu ấy ăn.”

“Không phải đâu… cậu vừa vào lớp học, là Trì Nguyên Dã…”

“Cậu đừng nhắc tới cậu ấy nữa, mình không muốn nghe, không muốn nghe!” Điềm Tâm bịt lỗ tai của mình lại.

“Được được được, mình không nhắc nữa không nhắc nữa, cậu theo mình đi siêu thị, có được không?” Thất Tịch làm nũng với Điềm Tâm, trong lòng nghĩ là: Dẫn Điềm Tâm đi xuống dưới hóng gió cho giảm nhiệt, rồi nói ý của Trì Nguyên Dã cho Điềm Tâm nghe.

Điềm Tâm không chống lại được Thất Tịch làm nũng, không thể làm gì khác hơn là cùng đi với cô ấy.

Hai nữ sinh đi về phía siêu thị của trường học. Lúc đi ngang qua bảng thông báo, thấy có rất nhiều người vây xem cái gì đó, có người phát hiện Điềm Tâm đang đứng ở cách đó không xa, lập tức quay lại bàn tán xôn xao với người bên cạnh.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Điềm Tâm và Thất Tịch nhìn nhau rồi đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.