Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm phát hiện Lăng Dĩ Sóc đang cố tình làm thế!
“Tôi không muốn, anh cầm đi!” Điềm Tâm thở phì phì ném ra những lời này, nghiêng đầu muốn đi vào lớp.
Chàng trai giao hàng khó xử, “Bạn học Lạc, xin cô đừng làm khó chân chạy việc như tôi được không?”
Nói xong bèn dúi hoa vào ngực Điềm Tâm, xoay người bỏ chạy.
“Này, anh quay lại đây! Mang thứ này đi!” Điềm Tâm giậm chân với bóng lưng của chàng trai giao hàng, rồi cúi nhìn hoa trong ngực mình.
Hoa hồng xanh dương, rực rỡ bắt mắt.
Từ xa Trì Nguyên Dã đã trông thấy Điềm Tâm ôm hoa hồng xanh, gương mặt anh tuấn lập tức sa sầm, đáy mắt như sắp đóng băng, vẻ mặt nhăn nhó, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Cậu dời mắt khỏi Điềm Tâm, nhìn thẳng đi ngang qua cô với dáng vẻ hờ hững.
Lúc đi ngang qua cô còn mang theo một cơn gió nhỏ, lông mi Điềm Tâm hơi run, mắt rũ xuống.
Đột nhiên, một nữ sinh trang điểm rất đậm, váy đồng phục cũng bị cô ta chỉnh sửa thành cực ngắn chạy tới, lặng lẽ nắm chặt tay, giống như đang lấy hết dũng khí của mình, đứng ra chắn trước mặt Trì Nguyên Dã đang đút một tay vào túi.
“Trì… Trì thiếu, đây là mình tự làm, xin cậu hãy nhận lấy!” Nữ sinh nói xong, mặt đỏ bừng đưa chocolate tới.
Điềm Tâm đứng cách đó không xa nghe được câu này, không kìm chế được mà quay đầu nhìn về phía Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã vô cảm liếc nữ sinh này, bỗng nhiên, khoé miệng cong lên thành nụ cười âm u, “Ồ? Cô tự làm?”
Hiển nhiên nữ sinh không thể ngờ là Trì Nguyên Dã lại tốt tính nói chuyện với mình!
“Vâng, đúng vậy!” Nữ sinh mừng rỡ.
“Nhìn cũng không tệ lắm.” Trì Nguyên Dã tán thưởng.
“Vậy, Trì thiếu, cậu muốn nếm thử một chút không?” Nữ sinh vừa mừng vừa sợ, vội vàng bóc vỏ chocolate giúp Trì Nguyên Dã.
Woao, Trì thiếu khách sáo với mình như vậy, liệu có phải cậu ấy có ý với mình không?
Trì Nguyên Dã nghiêng người dựa vào bên cửa sổ hành lang, khoanh tay ôm ngực, khẽ nhướng mày, “Được.”
Nữ sinh cực kỳ kích động, tay cũng run rẩy, vội vàng lấy một viên chocolate ra khỏi hộp quà xinh đẹp, vội vàng bóc vỏ, dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ, sau đó nâng tay đưa tới bên môi Trì Nguyên Dã, “Trì thiếu, cho cậu.”
(#‵′) Chết tiệt!
Điềm Tâm đứng cách đó không xa nhìn đến đây, cảm thấy giận đến mức tóc muốn dựng đứng lên!
“Oa, Điềm Tâm, đây là ai tặng cậu vậy? Đẹp quá.” Không biết Thất Tịch từ đâu nhảy ra, cảm thán nhìn hoa hồng xanh trước ngực Điềm Tâm.
“Thế sao? Cậu cầm hết đi, cho cậu!” Điềm Tâm nói xong thì nhét hoa vào ngực Thất Tịch, liếc mắt nhìn dáng vẻ “tình chàng ý thiếp” của Trì Nguyên Dã với nữ sinh kia, tức giận nghiến răng chạy vào trong lớp.
Điềm Tâm vừa bước vào lớp học, nụ cười trên mặt Trì Nguyên Dã lập tức đông cứng.
Nữ sinh đưa chocolate đó đang tự cho rằng mình đã quyến rũ được Trì Nguyên Dã, định nũng nịu bóc thêm một viên chocolate đưa tới bên miệng cậu thì ngay một giây sau, giọng nói lạnh thấu xương của Trì Nguyên Dã đập vào tai cô ta, “Mang theo đồ của cô cút xa một chút!”