Editor: Nguyetmai
“Bạn học Lạc, cậu nhanh tới đây, thật là lãng mạn quá đi!” Một bạn nữ tung tăng tiến lên đón, kéo tay Điềm Tâm về phía trước.
“Chờ, chờ một chút, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì…” Điềm Tâm không kịp hất tay cô nữ sinh này ra. Cứ thế bị cô ấy kéo qua.
Mọi người tản ra. Ở đuôi xe thể thao, có một thiếu niên cao ngạo đang đứng…
Thế mà lại là… Lăng Dĩ Sóc!
Lăng Dĩ Sóc nhìn Điềm Tâm, khoé miệng cong lên, ấn mở cốp sau.
Cốp sau chậm rãi mở ra, bên trong chứa đầy hoa hồng…
Hoa hồng tươi đẹp bày toàn bộ cốp sau. Cực kỳ lãng mạn.
… Điềm Tâm đứng đó, vẻ mặt mờ mịt.
Lăng Dĩ Sóc đưa tay cầm một đoá hoa hồng, tiến lại bên người Điềm Tâm, “Những thứ này đều cho em, thích không?”
Thích cái quả cà! Điềm Tâm buồn rầu.
“Lăng Dĩ Sóc, rốt cuộc anh đang làm gì…” Điềm Tâm bất lực mở miệng.
“Tỏ tình.” Lăng Dĩ Sóc tỉnh bơ nói ra hai chữ, vẻ mặt không mặn không nhạt, “Lạc Điềm Tâm, xin hãy đồng ý hẹn hò với tôi.”
Lúc nói ra lời này, đáy mắt cậu ta bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp vậy.
Vẻ mặt này… có chỗ nào giống với thật sự thích một người?
Điềm Tâm không biết rốt cuộc Lăng Dĩ Sóc có mục đích gì mới đi bày tỏ với mình, tóm lại bây giờ cô xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
Nhìn chằm chằm hoa hồng ở cốp sau, trong đầu Điềm Tâm không tự chủ được mà nghĩ đến lần trước, khi Trì Nguyên Dã cùng đi siêu thị với mình, cũng đã mua cả giỏ hoa hồng của một cô bé, số hoa hồng kia cũng được để hết vào cốp sau xe Trì Nguyên Dã.
“Bạn học Lạc, cậu nhanh tỏ thái độ đi!”
“Đúng đúng.”
“Thật quá lãng mạn mà, bạn học Lạc, cậu đừng do dự nữa, nếu là mình, mình nhất định không nói hai lời liền đồng ý nha.”
“Đúng thế, ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau…”
Bạn học xung quanh trở nên ồn ào.
Á á á á, đúng là điên!
Điềm Tâm túm cánh tay Lăng Dĩ Sóc kéo đến chỗ vắng người liền chất vấn cậu ta, “Lăng Dĩ Sóc, rốt cuộc anh có ý gì? Cố tình làm vậy để tôi khó xử sao?”
Lăng Dĩ Sóc coi thường, “Tại sao tôi phải làm em khó xử, làm em khó xử thì tôi có lợi gì.”
“Vậy tại sao anh phải…”
“Không phải thích một người thì nên bày tỏ à?” Lăng Dĩ Sóc thu lại dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, khoé miệng nở nụ cười dí dỏm.
“Anh… làm ơn đừng có thế này nữa, tôi sẽ không đồng ý hẹn hò với anh đâu!” Điềm Tâm cắn môi, bỏ lại những lời này rồi quay đầu chạy đi.
Đủ lắm rồi, tên Lăng Dĩ Sóc này cố tình đúng không?
Cũng tại cậu ta mà mình với Trì Nguyên Dã mới thành ra thế này, đang ở trên đầu sóng ngọn gió, Lăng Dĩ Sóc còn “tỏ tình” với mình trước mặt bao nhiêu bạn học?
Cậu ta ngại mình bị hại chưa đủ thảm sao!
***
Chỉ qua một buổi trưa ngắn ngủi, tin tức Lăng Dĩ Sóc tỏ tình với Điềm Tâm đã truyền khắp các lớp.
Cuối cùng Điềm Tâm có đồng ý hẹn hò với Lăng Dĩ Sóc hay không đã trở thành một ẩn số, mọi người đều rối rít suy đoán.
Sau giờ nghỉ trưa, Điềm Tâm nhắm mắt đi về lớp học, còn chưa kịp bước chân vào thì một chàng trai giao hàng đã ôm một bó hoa hồng xanh tiến đến, “Cô là Lạc Điềm Tâm? Đây là hoa mà cậu Lăng Dĩ Sóc tặng cô, mời cô ký nhận.”
Điềm Tâm phát điên, lại nữa?!!