Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã liếc mắt nhìn thư tình trên bàn, lửa giận trong đáy mắt bùng lên, cậu cắn răng nói mấy chữ: “Cút hết cho tôi.”
Mọi người lập tức giải tán…
Điềm Tâm rũ đầu xuống, vừa nhặt lá thư kia lên lại thì lập tức nghe thấy giọng nói lạnh băng truyền đến từ trên đỉnh đầu, “Ôi, thì ra là học sinh tiểu học cũng có thể nhận được thư tình.”
Đây là câu nói đầu tiên Trì Nguyên Dã nói với cô kể từ tối hôm qua đến giờ.
Vừa nói đã tràn đầy sự hung hăng lẫn trào phúng.
Khóe môi của Điềm Tâm giật giật, cô nâng mắt lên: “Cậu có ý gì?”
Trì Nguyên Dã vẫn duy trì tư thế khoanh hai tay trước ngực, cả người dựa vào bàn học ở bên cạnh, trên gương mặt tuấn tú không lộ ra chút cảm xúc nào, “Chẳng có ý gì cả, chỉ là câu cảm thán bình thường mà thôi.”
Tức chết mình rồi… Ác ma này, sở trường của cậu là chọc tức mình à?
Điềm Tâm phồng má ném thư tình vào trong hộc bàn của mình, cố ý nói: “Đúng vậy, đây chính là bức thư tình đầu tiên của tôi, nếu đã vậy thì tôi phải đến nơi hẹn để xem xem. Sao, Trì thiếu gia, có hứng thú đi cùng với tôi không?”
Lửa giận của Trì Nguyên Dã xộc thẳng lên não, cậu siết chặt tay, có thể trông thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay rất rõ ràng.
Thật đáng sợ, dáng vẻ này của Trì Nguyên Dã thật sự quá đáng sợ!
Cậu giống như ác ma bước ra từ địa ngục, cơ thể tỏa ra hơi thở khiếp người, dường như chỉ cần đôi môi mỏng kia khẽ mở ra vài lần thì đã có thể đẩy bạn xuống dưới địa ngục.
Bạn học xung quanh rối rít ôm lấy cánh tay, im lặng thoát ra khỏi hiện trường tai họa này.
Trong nháy mắt, cả phòng học chỉ còn lại Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã.
Điềm Tâm bất khuất ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, nhìn thẳng vào Trì Nguyên Dã không chút sợ hãi.
Một lúc lâu sau, Trì Nguyên Dã hơi cong khóe môi lên tạo thành nụ cười lạnh, cậu không nói lời nào, chỉ lạnh lùng xoay người rồi cất bước rời khỏi.
Trì Nguyên Dã mới vừa đi được vài bước thì bắt đầu phát tác phong cách ác ma của mình, bàn học, ghế ngồi, bài thi ở những nơi cậu đi qua đều ngã đổ, khung cảnh hỗn độn…
Trì Nguyên Dã đang trong tâm trạng gắt gỏng, lúc bóng dáng cao ngất kia đi tới cửa thì hơi ngừng lại, cậu nghiêng đầu trừng Điềm Tâm: “Lạc Điềm Tâm, cô được lắm!”
Lạnh lùng tàn nhẫn thốt ra những chữ đó xong, bóng dáng của Trì Nguyên Dã hoàn toàn biến mất ngoài cửa.
Điềm Tâm trừng to mắt, cô nằm gục lên trên bàn học, đầu tựa vào cánh tay, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
***
Hết một buổi sáng mà Điềm Tâm vẫn không nhìn thấy Trì Nguyên Dã.
Buổi trưa sau khi tan học, cô uể oải ra ngoài đi về phía sân trường, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng xôn xao.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Điềm Tâm miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn qua, cô lập tức thấy có thật nhiều bạn học đứng ở phía bên đó, còn có rất nhiều nữ sinh đều đang thét lên.
Ở nơi không xa lắm còn loáng thoáng thấy một chiếc xe thể thao màu đen. Trên xe có treo băng biểu ngữ thật to.
Trên đó viết: Lạc Điềm Tâm, xin cậu đồng ý hẹn hò với mình!
Điềm Tâm giật mình, bị dọa đến mức ngơ ngẩn.
“Oa oa oa, cậu ấy tới rồi, bạn học Lạc tới rồi!” Có người hét to lên.
Đúng lúc này, thật nhiều bóng bay được các nữ sinh cầm trong tay bắt đầu được thả ra.
Quả bóng nào cũng đều viết đầy tên Lạc Điềm Tâm.
Vô số bóng bay mang tên Điềm Tâm cứ như vậy cất cánh bay lên bầu trời cao…
Điềm Tâm há to miệng thành hình chữ “O”, ngẩng đầu nhỏ nhìn bóng bay ở trên bầu trời.
Chuyện này, rốt cuộc là như thế nào!!