Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 176: Chương 176: Một lá thư tình




Editor: Nguyetmai

Chị Trương vô tội chớp chớp mắt: “Là ông chủ với bà chủ bảo chúng tôi trở về…”

Trì Nguyên Dã khó chịu vô cùng, gương mặt tuấn tú trở nên cứng nhắc, bỏ một tay vào túi, cầm cặp sách rồi đi ra ngoài.

Chị Trương nhìn bữa sáng đầy bàn mà hai đứa bé này không đụng tới, thế là không nhịn được thở dài một hơi, thu dọn một lần nữa.

***

Tại cổng trường học.

“Chú tài xế, cảm ơn chú đưa cháu đến trường học. Giờ tan học phiền chú tới đón cháu nhé.” Điềm Tâm lễ phép nói cảm ơn với tài xế.

“Được rồi, cô Lạc, tôi biết rồi.” Tài xế cung kính trả lời.

Điềm Tâm cười nói cảm ơn lần nữa rồi mới đi về phía phòng học của mình.

Hôm nay cô đến hơi muộn, vừa đặt mông ngồi xuống thì giáo viên đã ôm sách bước vào, sau khi chỉnh đốn lại kỷ luật của lớp học thì chuẩn bị vào tiết.

Điềm Tâm quay đầu nhìn bàn học trống không bên cạnh mình, cô thở dài một hơi.

Trì Nguyên Dã… Hôm nay lại không đi học sao?

Thật chưa từng thấy học sinh nào như cậu, muốn đến thì đến, không muốn đến thì nghỉ, có phải hơi tự do quá rồi không?

Điềm Tâm lười biếng nằm trên bàn học, cô đang suy nghĩ miên man thì nghe một tiếng rầm, có người không chút khách khí đạp cửa ra.

Ngay sau đó một thiếu niên có vóc người thon dài tiến vào.

Điềm Tâm bị sợ hết hồn, cô vội vàng ngước mắt lên nhìn thì thấy Trì Nguyên Dã đang bước vào, biểu hiện rất bình tĩnh khi đối diện với cái nhìn chăm chú của bạn cùng lớp và giáo viên, cậu đút hai tay vào túi, đôi mắt không để ý đến bất kỳ ai cả.

Cậu tới rồi!

Không hiểu sao lúc Điềm Tâm đối mặt với gương mặt tuấn tú mang theo vẻ tùy tiện kia thì trái tim lại hụt mất một nhịp, cô vội vàng ngồi thẳng người dậy.

Trì Nguyên Dã ngạo nghễ đến bên cạnh Điềm Tâm rồi ngồi xuống, sau đó nằm sấp xuống mặt bàn ngủ mất.

Ơ…

Điềm Tâm mấp máy môi nhìn trộm người kia, ánh mắt cô hơi mờ đi, rõ ràng khoảng cách gần như vậy, nhưng tại sao cô lại cảm giác mình cách cậu ấy rất xa chứ?

Trong giờ ra chơi.

Một nữ sinh cùng lớp cầm một lá thư thở hổn hển chạy vào, sau đó chìa lá thư đó về phía Điềm Tâm: “Bạn học Lạc, có người nhờ mình chuyển cái này cho cậu!”

“Đây là cái gì vậy?” Điềm Tâm bỏ sách bài tập xuống, nâng mắt nhìn.

Đó là một lá thư sạch sẽ mới tinh màu trắng, bên trên còn dán một hình trái tim.

“Còn phải hỏi sao, thư tình, là thư tình đó!” Chung quanh lập tức có các bạn học nhiều chuyện cùng nhau đi tới, nâng cao giọng nói ra.

Thư thư thư thư tình sao?

Điềm Tâm trợn to mắt, có chút khó tin.

Thời đại này rồi mà còn có người chuyển thư tình sao? Có cần phải hoài cổ như vậy không?

“Còn thất thần làm gì, mau gỡ ra xem đi!”

Bạn học xung quanh bắt đầu ồn ào.

Sau đó có người đoạt lấy lá thư, hắng giọng một cái rồi đọc: Bạn học Điềm Tâm thân mến, xin chào cậu, mình muốn nói với cậu là, mình thích cậu, mong cậu hãy hẹn hò với mình…

Người này còn chưa đọc xong thì có ai đó khoanh tay lại lầm bầm, “Sao đột nhiên thấy lạnh vậy nhỉ?”

Sau lưng truyền tới luồng khí mạnh mẽ với cảm giác kinh hoàng khiến mọi người rối rít quay đầu nhìn lại, giây kế tiếp, cả tập thể đứng hình biến thành cương thi không dám nhúc nhích nữa.

Bởi vì không biết từ lúc nào, vị thiếu gia Trì Nguyên Dã đã đứng sau lưng bọn họ với khuôn mặt không cảm xúc, hai tay cậu vòng trước ngực quan sát mọi người.

“Trì, Trì thiếu…” Có người bất chấp gọi một tiếng, sau đó lập tức ném lá thư kia lên trên bàn học của Điềm Tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.