Editor: Nguyetmai
Tên ác ma lạnh lùng! Trời thì mưa to mà mình muộn như vậy mới về, thế mà cậu không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?!
Điềm Tâm bĩu môi, trong lòng buồn bực vô cùng.
Rửa mặt xong, cô nằm trên giường trằn trọc trở mình hồi lâu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Sau khi Điềm Tâm thức dậy thì đi xuống lầu một, từ xa đã nghe thấy âm thanh nấu đồ ăn.
Kỳ quái… Là ai vậy?
Điềm Tâm tiến tới phòng bếp, vừa nhìn thấy người kia thì vui mừng lên tiếng: “Chị Trương?”
Người phụ nữ đang nấu cơm kia, chẳng phải là nữ giúp việc của nhà họ Trì, chị Trương sao?
Chị Trương nghe thấy tiếng Điềm Tâm gọi, bàn tay đang cắt đồ ăn ngưng lại một chút, chị ấy quay đầu cười tủm tỉm nhìn cô, “Cô Lạc, cô tỉnh rồi sao? Xin chờ một chút, bữa sáng gần xong rồi!”
“Chị Trương, chị trở lại công việc thường ngày rồi đúng không? Chú tài xế thì sao ạ? Có phải cũng trở về với chị không?” Điềm Tâm hỏi xong thì rướn đầu nhỏ lên nhìn ra ngoài sân.
Chị Trương cười khẽ, “Vâng cô Lạc, chúng tôi trở về với công việc rồi, trong khoảng thời gian này đã để cô với cậu chủ phải chịu khổ!”
Trời xanh có mắt mà! Rốt cuộc mình không cần phải dậy sớm vào mỗi sáng để làm bữa sáng cho tên ác ma kia, cũng không cần quan tâm đến sắc mặt của tên đó để đi nhờ xe nữa!
Đây quả thực là tin tốt nhất mà mình nhận được trong tháng này.
Hôm qua mới vừa cãi nhau với Trì Nguyên Dã, cô còn đang buồn phiền không biết hôm nay làm sao đến trường đây.
Lần này thì được rồi, tránh phải khó xử.
Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm, trả lời với chị Trương một tiếng rồi lên lầu hai, cô dự định sẽ về phòng mình dọn dẹp, ai ngờ đi tới khúc cua lại đụng phải Trì Nguyên Dã.
Cậu đút một tay vào túi, gương mặt tuấn tú không chút cảm xúc.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không khí nặng nề, không ai mở miệng nói trước.
Ngay sau đó, hai người vượt qua đối phương, phần ai nấy đi.
Điềm Tâm thật sự rất buồn bực, cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng rất phiền muộn, thật khó chịu.
Lúc trở về phòng, cô cầm lấy cặp sách rồi đi xuống lầu một.
Trên bàn cơm, Trì Nguyên Dã ngồi ở đó một cách ngạo nghễ, tao nhã ăn bữa sáng của mình.
Đúng lúc chị Trương vừa bưng một ly sữa tươi ra ngoài, chị Trương cười híp mắt nhìn Điềm Tâm, rồi chào hỏi: “Cô Lạc, tới đây ăn sáng đi.”
Trì Nguyên Dã nghe vậy thì hờ hững ngước mắt lên liếc nhìn Điềm Tâm, kế tiếp lại lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, coi Điềm Tâm như không khí.
Điềm Tâm buồn bã trong lòng đến mức khó chịu, cô tiến lên mấy bước nhưng không ngồi xuống mà cầm ly sữa tươi kia lên uống ừng ực, sau đó đặt nó lại trên bàn: “Chị Trương, em đi học đây!”
Nói xong cô lập tức quay đầu chạy đi mất.
“Cô Lạc, cô Lạc…” Chị Trương hô lên mấy tiếng nhưng Điềm Tâm đã chạy ra ngoài mất rồi.
Thấy kiểu chiến tranh lạnh xem nhau như không khí của Trì Nguyên Dã với Điềm Tâm, trong lòng chị Trương cũng hiểu sơ lược chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng trách lúc nãy cậu chủ vừa xuống đây đã bày ra vẻ mặt lạnh lùng, vừa đá ghế vừa gọi điện thoại răn đe người ta, thì ra là cãi nhau với cô Lạc đây mà.
Trong sân nhanh chóng truyền tới tiếng khởi động xe của tài xế nhà họ Trì để chuẩn bị đưa Điềm Tâm đi học.
Vẻ bình tĩnh mà Trì Nguyên Dã cố gắng chống đỡ sụp đổ trong nháy mắt, cậu ném cái nĩa bạc trong tay lên trên mâm, cả người lộ ra vẻ giận dữ rất rõ ràng.
Tốt lắm, giờ có bản lĩnh rồi, tìm tài xế đưa mình đi học sao? Con nhóc tiểu học đáng chết, học được cách tránh né mình rồi có phải không?!
Trì Nguyên Dã đẩy bàn đứng lên, đạp cái ghế ngăn cản trước mắt mình khiến nó ngã ra đất, sau đó cậu tiến lên vài bước, quay đầu tức giận nhìn chằm chằm chị Trương, “Là ai bảo các người về vậy?!”