Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 174: Chương 174: Chiến tranh lạnh (1)




Editor: Nguyetmai

Điềm Tâm cứ thế bị Thất Tịch kéo vào trong tiệm cà phê, vừa bước vào, không khí ấm áp lập tức phả vào mặt…

Ấm áp quá.

Điềm Tâm bỏ cánh tay đang ôm mình xuống, theo Thất Tịch đến trước một chiếc bàn gỗ. Ở phía đối diện, có hai cô gái đang ngồi.

“Thất Tịch, hai người nói chuyện đi, bọn mình đi trước đây.”

“Ừ, hẹn mai gặp.”

Hai cô gái cầm túi đứng dậy, cười thân thiết với Điềm Tâm.

Điềm Tâm cũng cười, đưa mắt tiễn hai bọn họ.

“Nói đi, sao cậu lại ra nông nỗi này?” Thất Tịch đưa cho Điềm Tâm một ly cà phê ấm, hỏi.

Điềm Tâm uống một ngụm, rồi mới kể hết mọi chuyện vừa mới xảy ra cho Thất Tịch nghe, cuối cùng đưa ra kết luận: Trì Nguyên Dã là tên khốn kiếp.

“Được rồi, cậu đừng giận nữa, tính Nguyên Dã chính là như vậy đấy. Nào, ăn một miếng bánh ngọt tâm trạng sẽ tốt ngay thôi.”

Điềm Tâm thở dài, nhìn Thất Tịch, “Mình thật sự hâm mộ cậu, khi không vui chỉ cần có đồ ăn ngon là lập tức vui vẻ, khi mình không vui thì chẳng muốn ăn gì hết.”

Hai cô gái trò chuyện trong tiệm cà phê thật lâu, đến khi trời tối, mới quyết định đứng dậy về nhà.

Bên ngoài trước đó mưa nhỏ, giờ thì mưa rất to, cũng may, nhà của Thất Tịch có tài xế riêng đến đón, cũng không đến nỗi phải đáng thương chờ bắt xe nữa.

“Đã muộn thế này rồi, liệu Nguyên Dã có lo cho cậu không?” Bàn tay nhỏ nhắn của Thất Tịch để bên môi, nhìn Điềm Tâm.

“Cậu ta lo lắng? Nếu cậu ta lo cho mình sẽ không đuổi mình xuống xe rồi mặc kệ mình.” Điềm Tâm trừng mắt.

Thất Tịch thấy đến giờ Điềm Tâm vẫn có vẻ tức giận, thở dài.

Vì trời mưa, nên trên đường bị kẹt xe, khi trở lại trang viên thì đã khoảng tám giờ rồi, tài xế chở Điềm Tâm về biệt thự nhà họ Trì trước.

“Cô Lạc, xin cô chờ một lát, tôi vòng ra cốp xe lấy ô đưa cô vào.” Lái xe tháo đai an toàn định bước xuống thì bị Điềm Tâm ngăn lại kịp thời.

“Không cần đâu, có mỗi một đoạn đường, tôi tự chạy vào là được rồi. Thất Tịch, bye bye, hẹn mai gặp, cảm ơn mọi người đã đưa mình về.” Điềm Tâm cười với Thất Tịch, mở cửa ra cái là chạy ngay về phía cửa biệt thự.

Cửa biệt thự truyền ra tiếng nói giận dữ, Trì Nguyên Dã đang đứng ở bậc thềm trước cửa, tay cầm điện thoại dạy dỗ người khác.

“Mấy người các anh ăn cho tốn cơm tốn gạo à?! Ngay cả một cô gái trẻ cũng không tìm thấy? Tôi còn cần các anh làm gì?!”

“Anh không cần phải giải thích với bổn thiếu gia, bổn thiếu gia cũng không rảnh nghe anh giải thích! Cho các anh thêm nửa tiếng, nếu vẫn không tìm thấy người thì các anh cút hết cho tôi!”

Nói rồi, Trì Nguyên Dã không chút khách khí cúp máy, cầm chìa khóa xe đi về phía ga-ra, ai ngờ chỉ nhìn lướt qua, đã thấy Điềm Tâm đứng cách đó không xa,

Trong đôi mắt tối đen của cậu xuất hiện chút vui mừng rất rõ ràng, trái tim lơ lửng cả buổi tối, cuối cùng cũng có thể yên tâm đặt xuống.

Điềm Tâm đội mưa chạy đến cửa biệt thự, thấy Trì Nguyên Dã đang đứng ngay cửa.

Cậu đứng đây làm gì? Điềm Tâm mím môi không nói gì, cứ đứng trơ ra đó, Trì Nguyên Dã cũng kiêu ngạo đứng yên, lẳng lặng rút chân đã vươn ra trở về, rồi cụp mắt, hai tay đút túi, hờ hững quay người đi vào biệt thự trước.

Điềm Tâm cứ thế bị phớt lờ hoàn toàn...

Điềm Tâm bĩu môi, bước lên đẩy cửa vào biệt thự, Trì Nguyên Dã đã lên tầng hai trở về phòng, cả căn phòng khách, chỉ còn không khí lạnh lẽo đáp lại hơi thở của Điềm Tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.