Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm nhét đồng xu vào, lại phát hiện cả xe buýt không có nổi một bóng người.
Trời đất ơi, vì sao lại cảm thấy dọa người thế này?
Ở ngoại ô thành phố, tự nhiên xuất hiện xe buýt, chú lái xe kì quái, trên xe không một bóng người!
Cả người Điềm Tâm chợt cứng ngắc, ngồi ở vị trí cách cửa sau gần nhất, thấp thỏm bất an.
“Chú, chú ơi, sao xe này không có ai vậy?”
Chú lái xe cười ha ha, “À, này ấy mà, là vì đây là trạm đầu, cháu là hành khách đầu tiên.”
“Vậy, sao cháu không thấy biển báo trạm?”
“À, đó là vì… vì…” Chú lái xe ấp úng nửa ngày trời, mới đưa ra được một lời giải thích, “Đó là vì tuyến xe buýt này mới được dựng nên, vẫn chưa kịp dựng trạm, ha ha ha ha.”
Điềm Tâm nghe vậy, mới yên lòng gật đầu, thở hắt ra, thì ra là vậy…
Oa ha ha, vận may của cô thật là tốt, này gọi là trời không tuyệt đường người!
Xe buýt đi về nội thành. Thấy khung cảnh xung quanh ngày càng quen thuộc, trái tim đang lơ lửng trong không trung của Điềm Tâm mới yên ổn lại, chọn một trạm xuống gần trường học.
Khi chạy đến trường, cô mới biết đã tan học rồi, trong trường không có ai, ngay cả cặp của cô cũng không biết đã bị ai lấy đi rồi!
Chuyện gì vậy.
Ví của cô vẫn còn ở trong cặp đấy!
Hết cách, Điềm Tâm lững thững ra khỏi trường.
Cô đứng trước cổng trường, trên người toát ra vẻ thê lương và mơ màng.
Bây giờ cô phải làm sao? Về trang viên ư?
Tí tách…
Một giọt mưa rơi trên chóp mũi Điềm Tâm.
Không phải chứ?
Điềm Tâm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thấy vô số hạt mưa rơi xuống từ những đám mây màu xám, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày.
Hu... Mưa rồi.
Điềm Tâm ôm đầu chạy sang bên kia đường, muốn tìm chỗ trú mưa một lúc.
Một chiếc xe hơi màu đỏ từ phía sau vụt tới, bánh xe lao nhanh làm văng nước bẩn, hắt hết lên người Điềm Tâm.
A… Thật sự sắp điên đến nơi rồi! Điềm Tâm cắn răng, chật vật chạy đến trước tiệm cà phê. Nhìn quần áo bẩn thỉu của bản thân, cô vuốt mái tóc ướt nhẹp, có xúc động muốn lao vào tường.
Hết cách rồi, đành phải nhịn nỗi đau cắt thịt gọi xe về trang viên, rồi lấy tiền trả cho tài xế vậy.
Trời mưa, trên đường rất khó gọi xe, Điềm Tâm chịu lạnh bên ven đường cả buổi trời, nhưng không gọi được chiếc xe nào.
Đúng lúc này, cửa tiệm cà phê ở phía sau bị đẩy ra, một giọng nói mừng rỡ vang lên, “Điềm Tâm, đúng là cậu rồi?”
Điềm Tâm quay người lại, thấy Thất Tịch đang cười tít mắt nhìn mình.
Người nhà!
Điềm Tâm kích động rơi nước mắt, nhào lên ôm lấy cô.
Thất Tịch không để bụng Đường Tâm ướt sũng, cười hi hi ôm lấy cô, “Mình đang uống cà phê với bạn trong này thì thấy bóng cậu, ban đầu mình còn tưởng nhìn nhầm nữa cơ, không ngờ thật sự là cậu. Điềm Tâm, sao cậu lại ra nông nỗi này? Sao cả người ướt hết thế? Nguyên Dã đâu?”
Điềm Tâm nghiến răng, “Cậu đừng nhắc đến tên khốn đó nữa, đều tại cậu ta hại mình ra nông nỗi này!”
Thất Tịch trợn mắt nhìn Điềm Tâm, sờ áo sơ mi ướt sũng trên người cô, ôm tay cô đi vào trong tiệm cà phê, “Cậu theo mình vào làm ấm người đã, lát nữa bị gió thổi bị cảm lạnh thì không tốt đâu.”