Editor: Nguyetmai
“Vậy thì sao? Hôn ước đó có cũng như không, nửa năm sau hôn ước được giải trừ, giữa chúng ta chẳng còn chút quan hệ nào hết, cậu không có tư cách xen vào chuyện của tôi!” Điềm Tâm tức giận nói.
Trên sách đều bảo, khi con người tức giận IQ gần như bằng không.
Bây giờ Điềm Tâm chính là như vậy, đầu óc trống rỗng, nghĩ gì hét nấy.
Nửa năm sau giải trừ hôn ước?
Cô gái đáng chết này lại muốn giải trừ hôn ước với cậu?
Cô dựa vào đâu hả? Dù thật sự giải trừ, người duy nhất có thể đưa ra yêu cầu này chỉ có thể là cậu!
Hai tay Trì Nguyên Dã nắm chặt vô lăng, đáy mắt toàn là màu đỏ, sự giận dữ vô tận đang chiếm lấy cả người cậu.
Có lẽ vì đang ra sức nén giận nên cả người cậu để khẽ run lên, bỗng chốc khóa cửa xe phía trong bị cậu mở ra, cậu lạnh lùng mở miệng, “Cút xuống!”
Điềm Tâm mơ màng, “Cậu nói gì cơ?”
Trì Nguyên Dã hét lên đầy tức giận, “Tôi bảo cô cút xuống cho tôi!”
Điềm Tâm giận dữ cắn môi dưới, “Cậu tưởng tôi muốn ngồi trong này với cậu lắm à? Tôi đã chịu cái tính nóng nảy của cậu đủ lắm rồi, tạm biệt!”
Nói rồi, cô không chút do dự mở cửa xe, rồi đóng sầm cửa lại.
Tức chết mất, thật sự tức chết mất thôi!
Tên khốn kiếp, chuyên chế, bạo lực, ngang ngược, không biết phải trái, ác ma Trì Nguyên Dã này!
Điềm Tâm vừa làu bàu mắng Trì Nguyên Dã, vừa hậm hực đi về phía trước.
Trong xe, Trì Nguyên Dã tức giận đập vào tay lái, đôi mắt tối đen nhìn vào kính chiếu hậu.
Trong kính chiếu hậu, bóng dáng nhỏ bé của Điềm Tâm đang đi ngược hướng xe thể thao.
Con bé tiểu học đáng chết này!
Trì Nguyên Dã tức giận nghiến răng, siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm bóng lưng của Điềm Tâm.
Thời tiết hôm nay rất hợp cảnh, bầu trời xám xịt như vừa mới khóc, mây đen treo phía trên, như muốn đổ mưa.
Điềm Tâm cứ thế bị Trì Nguyên Dã đuổi xuống xe, không có túi, không có ví, không có điện thoại, không có gì hết!
Mà xung quanh…
Điềm Tâm quay đầu nhìn bốn phía, nơi này chắc cũng sắp ra đến ngoại thành rồi, cô phải về thế nào đây?
Đều tại tên ác ma đáng ghét đó!
Điềm Tâm ngửa đầu gào thét, “Trì Nguyên Dã, cậu đi chết đi cho tôi! Tôi hận cậu!”
Trì Nguyên Dã không yên lòng về Điềm Tâm, luôn đi theo sau Điềm Tâm không xa, nghe thấy Điềm Tâm hét lên như vậy, huyệt thái dương của cậu giật lên.
Đáng chết, chắc chắn là cậu điên rồi nên mới đuổi cô xuống xe, rồi lại không thể mặc kệ cô, lén lút theo sau con nhóc chết tiệt này như một tên trộm.
Kết quả cô lại bảo cậu đi chết, còn nói hận cậu?
Mặt của Trì Nguyên Dã bỗng chốc sa sầm, tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của Điềm Tâm, quay người bỏ đi.
Hai người, hoàn toàn mỗi người một ngả.
***
Điềm Tâm mệt mỏi đi về phía trước.
Làm sao bây giờ? Cô phải về nội thành thế nào đây?
Điềm Tâm lục tất cả túi trên người, chỉ tìm được một đồng xu.
Một đồng xu, có thể làm được gì chứ? Chơi trò đoán mặt ngửa mặt sấp à?
Điềm Tâm rơi lệ đón gió.
Tít tít…
Cách đó không xa, một chiếc xe buýt từ từ xuất hiện.
Điềm Tâm chớp mắt, không thể tin nổi, đúng là xe buýt rồi!
Cô vội vã tìm biển trạm xung quanh. Xe buýt càng ngày càng gần, nhưng bốn phía vốn không có biển trạm nào. Làm sao bây giờ?
Hu hu, đừng mà, Điềm Tâm cuống quýt, ai ngờ xe buýt lại từ từ dừng lại bên cạnh cô, sau đó cửa xe mở ra.
“Chú ơi, xe buýt này đi đâu vậy ạ? Có đi vào nội thành không?” Điềm Tâm hỏi.
Chú lái xe gật đầu, “Đi đi đi, cháu muốn đi đâu cũng được.”
“...” Này là có ý gì? Bảo cô muốn đi đâu cũng được? Đây đâu phải taxi đâu.
Khóe môi Điềm Tâm giần giật, đi lên, “Ôi, đi là được rồi.”