Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 171: Chương 171: Hôn ước




Editor: Nguyetmai

“Trì Nguyên Dã, cậu đang nói lung tung gì vậy?” Điềm Tâm tức giận giậm chân, giống như thẹn quá hóa giận.

Gì mà cô và Lăng Dĩ Sóc tiến triển rất nhanh chứ? Cô và Lăng Dĩ Sóc tiến triển cái gì chứ?

Không phải là vì cô sợ Trì Nguyên Dã và Lăng Dĩ Sóc đánh nhau bị thương sao?

Không biết tốt xấu! Lười nói với cậu nữa.

Điềm Tâm phùng má, trừng mắt nhìn Trì Nguyên Dã, quay đầu định bỏ đi.

Trì Nguyên Dã tức điên! Con nhóc tiểu học đáng chết này, đã mập mờ với Lăng Dĩ Sóc rồi mà không giải thích một câu nào, lại còn dám không để mắt đến cậu nữa?

Cơn giận lại bùng lên đến điểm cao nhất, Trì Nguyên Dã sầm mặt tiến lên, nắm tay Điềm Tâm tiếp tục kéo ra ngoài. Lúc đi ngang qua chiếc huy hiệu khi nãy Lăng Dĩ Sóc đưa tới, cậu còn hung hăng chà mạnh xuống mặt đất như xả giận vậy.

Ngây thơ hết thuốc chữa!

Điềm Tâm hất tay cậu, “Tôi phải về học!”

Trì Nguyên Dã ngó lơ, chẳng mấy chốc đã kéo Điềm Tâm đến trước xe thể thao của mình.

Sau đó, cậu mở cửa ghế phụ lái, không chút khách sáo ném Điềm Tâm vào trong.

Đúng vậy, cứ thế ném vào trong!

Mọe nó, Điềm Tâm xoa cánh tay của mình, rồi quay lại định mở cửa xe đi ra ngoài, ai ngờ ngay sau đó, cửa xe đã bị khóa.

Điềm Tâm tức giận trừng Trì Nguyên Dã cũng đang tiến vào trong xe, “Trì Nguyên Dã, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Bây giờ đang là giờ học! Rốt cuộc cậu muốn làm gì, á…”

Cô còn chưa nói xong, thì bỗng nghe thấy tiếng xe thể thao tăng tốc, Điềm Tâm bật ngửa ra sau, chiếc xe thể thao màu bạc lao nhanh ra ngoài như tên bắn.

“Trì Nguyên Dã!” Điềm Tâm tức giận nhìn cậu, “Cậu có thể đừng làm loạn không hả? Cậu không đi học, nhưng tôi còn phải đi học, cậu cứ thế đưa tôi ra ngoài, có phải hơi quá đáng rồi không?”

Trì Nguyên Dã cười lạnh, “Tôi quá đáng? Lạc Điềm Tâm, cô đúng là rất biết trả đũa!”

“Tôi trả đũa gì hả? Trì Nguyên Dã, cậu thật sự quá đáng lắm rồi đấy, trước giờ tôi chưa từng thấy ai ngang ngược chuyên chế như cậu cả! Dựa vào đâu mà cậu nói sao là phải y rằng như vậy? Tôi là một con người, không phải một vật để mặc cho cậu sắp xếp. Còn nữa, tôi không biết rốt cuộc giữa cậu và Lăng Dĩ Sóc có ân oán gì. Cậu không có tư cách kiểm soát cuộc sống của tôi, tôi nói chuyện với ai, tiếp xúc với ai, liên quan gì đến cậu chứ?” Điềm Tâm tức giận nói, càng nói càng tức, càng nói càng giận, cuối cùng tông giọng cũng cao vút hẳn lên.

Một tiếng phanh xe chói tai vang lên…

Điềm Tâm a lên một tiếng, vì quán tính dừng đột ngột, nên cả người cô ngã về phía trước, may mà có đai an toàn giữ lại, nếu không chắc chắn cả người cô đều đập lên kính chắn gió rồi.

“Cô vừa nói gì? Có giỏi thì cô nói lại với tôi lần nữa xem?!” Trì Nguyên Dã một tay nắm vô-lăng, một tay để lên cần gạt, lạnh lùng nhìn Điềm Tâm, giọng nói lạnh thấu xương.

Điềm Tâm bị tiếng phanh xe đột ngột chói tai khi nãy làm hoảng sợ, cô chớp mắt, quay đầu lại nhìn Trì Nguyên Dã, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy sự giận dữ, “Nói thì nói, Trì Nguyên Dã, giống như trước đây cậu từng nói vậy, suy cho cùng tôi cũng chỉ là một vị khách ở nhờ trong nhà của cậu, ngoài chuyện đó ra, hai chúng ta không có bất cứ quan hệ nào khác!”

“Không có quan hệ? Ồ, Lạc Điềm Tâm, có phải tôi nên nhắc nhở cô, giữa chúng ta còn tồn tại một hôn ước không?!”

Đôi mắt của Trì Nguyên Dã chứa sự nguy hiểm, xen lẫn sự giận dữ, như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.