Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 170: Chương 170: Đưa huy hiệu




Editor: Nguyetmai

Điềm Tâm cạn lời, ác ma! Cậu ném điện thoại của tôi đấy!

Nhìn Trì Nguyên Dã nóng nảy như vậy, trong lòng Điềm Tâm cũng hơi bực bội.

Giải thích đàng hoàng mà cậu không nghe, cứ phải làm cho trời long đất lở thế này mới được sao?

Điềm Tâm giãy giụa, “Cậu buông tôi ra…”

Trì Nguyên Dã mặc kệ, không chút xảm xúc kéo cô về phía trước, bước chân rất dài, không hề để ý đến cảm nhận của Điềm Tâm.

Chân của cậu rất dài, cứ bước nhanh về phía trước như thế, Điềm Tâm lảo đảo, mấy lần vì theo không kịp bước chân cậu mà suýt nữa ngã sấp xuống.

Lần nào Trì Nguyên Dã cũng kịp thời nắm cổ áo Điềm Tâm. Đến cuối cùng, cậu dứt khoát xách Điềm Tâm lên, như xách một con thỏ đi ra ngoài.

“Buông tôi ra, cậu buông tôi ra đi!” Điềm Tâm liều mạng giãy giụa, rồi Trì Nguyên Dã lại đột nhiên đứng im bất động.

Chuyện gì vậy?

Điềm Tâm ngước lên nhìn, thế mà lại thấy Lăng Dĩ Sóc đang lạnh lùng đứng cách đó không xa.

Trì Nguyên Dã nhìn Lăng Dĩ Sóc, trong mắt như có lửa cháy rừng rực. Trong không khí, vị thuốc súng từ từ bốc lên.

Lăng Dĩ Sóc hời hợt nhìn Trì Nguyên Dã, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Điềm Tâm. Cậu ta bước tới, đứng bên cạnh Điềm Tâm, khẽ nói: “Điềm Tâm, huy hiệu trường của cô bị rơi trên sân thượng.”

Một câu nói mờ ám, lập tức đẩy bầu không khí lúc này lên cao trào.

Điềm Tâm chấp nhận số phận nhắm mắt lại, đại ca à, lúc này anh không cần đến góp vui đâu, lại còn nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm như vậy làm gì hả?

Không thấy ở đây có một tên ác ma đang nổi điên sao!

“Cảm, cảm ơn…” Điềm Tâm căng da đầu vươn tay ra, định nhận chiếc huy hiệu tinh xảo có in tên mình, ai ngờ Trì Nguyên Dã lại vung tay, hất chiếc huy hiệu này sang một bên. Sau đó, cậu phách lối chỉ vào Lăng Dĩ Sóc, “Lăng Dĩ Sóc, cậu có ý gì hả? Cậu đang trả thù tôi à?”

Lăng Dĩ Sóc khẽ nhíu mày, “Tôi chỉ đến trả huy hiệu cho Điềm Tâm thôi, sao lại thành trả thù cậu rồi?”

“Cái tên Điềm Tâm là cái tên mà cậu có thể gọi à?” Trì Nguyên Dã nổi nóng, cả người đầy khí thế hung ác, định đi lên phía trước túm cổ áo Lăng Dĩ Sóc.

Không xong rồi, không phải hai người kia lại đánh nhau nữa đấy chứ? Vết thương lần trước của Trì Nguyên Dã vừa mới lành, không thể đánh nhau nữa đâu!

Điềm Tâm cuống quýt, vội ôm lấy Trì Nguyên Dã, đeo lên người Trì Nguyên Dã như gấu koala, quay đầu nhìn Lăng Dĩ Sóc, “Anh mau đi đi!”

Lăng Dĩ Sóc nhìn Trì Nguyên Dã bằng ánh mắt khiêu khích, rồi xoay người cất bước đi khỏi.

“Cậu đứng lại cho tôi!” Trì Nguyên Dã tức giận bước về phía trước, nhưng vì Điềm Tâm ôm chặt nên không thể nhúc nhích.

“Đáng chết, con nhóc tiểu học, cô có ý gì hả? Cô đứng về phía Lăng Dĩ Sóc sao?” Trì Nguyên Dã tức giận trừng Điềm Tâm rồi hét lên, gương mặt đẹp trai vì giận dữ mà các đường nét đều căng cứng.

“Trì Nguyên Dã, cậu đừng có ầm ĩ nữa được không? Lẽ nào cậu cứ muốn dùng bạo lực như thế mãi? Không thể nói chuyện đàng hoàng được à?”

Nói chuyện đàng hoàng?

Tên Lăng Dĩ Sóc chết tiệt vừa đến đây ra oai trên đầu cậu, vậy mà con nhóc tiểu học này còn bảo cậu nói chuyện đàng hoàng?

Nói tới nói lui thì cô đều đứng về phía tên Lăng Dĩ Sóc kia!

Được, tốt lắm!

Trì Nguyên Dã cười lạnh, “Lạc Điềm Tâm, cô và cậu ta tiến triển nhanh nhỉ? Người ta còn tự mình đến đưa huy hiệu cho cô nữa!”

Lời mang theo hàm nghĩa sâu sa lẫn châm chọc của cậu đập mạnh về phía Điềm Tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.