Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 169: Chương 169: Đánh tàn phế tôi sẽ chịu trách nhiệm




Editor: Nguyetmai

Điềm Tâm bị Trì Nguyên Dã hét lên thì sững sờ, “Gì cơ? Hôn gì cơ? Tôi hôn Lăng Dĩ Sóc ở đâu chứ?”

Đừng có tùy tiện đổ oan cho người khác được không?

Điềm Tâm nói xong, thì nhìn lên tay của cậu, “Cậu để tôi xem tay của cậu có bị thương không…”

Trì Nguyên Dã hất tay, không hề chú ý đến bàn tay bị thương của mình, mà cười lạnh nói: “Không có à?”

Nói xong, cậu bước lên mấy bước, lấy chiếc điện thoại trong túi áo Điềm Tâm ra, mở lên, rồi không chút khách sáo ném vào lòng Điềm Tâm, “Cô tự xem xem đây là gì đi?”

Điềm Tâm hốt hoảng chụp lấy điện thoại của mình, lầm bầm cầm lên xem thì thấy…

Trong ảnh là bóng lưng của cô, lộ ra một phần sườn mặt, còn Lăng Dĩ Sóc thì hơi cúi người xuống, kề sát với gương mặt nhỏ nhắn của cô…

Nhìn từ góc này, giống như đang hôn nhau vậy.

“Chuyện này, không thể nào đâu!” Điềm Tâm lắc đầu, “Tôi không hôn cậu ta, không có, chỉ là vì góc chụp thôi…”

Trì Nguyên Dã lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào, rất rõ ràng là không tin cô.

Điềm Tâm sốt ruột, đột nhiên rất sợ hãi, tim đập điên cuồng, như sắp nhảy lên cổ họng. Cô sợ Trì Nguyên Dã hiểu lầm mình có gì đó với Lăng Dĩ Sóc.

Điềm Tâm bất chấp tất cả, bước lên phía trước vài bước, nắm cà vạt của Trì Nguyên Dã rồi kéo xuống.

Trì Nguyên Dã không hề đề phòng, cứ thế bị Điềm Tâm kéo thấp người xuống, Điềm Tâm kiễng chân đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, khi cách khuôn mặt Trì Nguyên Dã khoảng hai nắm tay thì dừng lại.

“Nếu không tin thì cậu nhìn ra gương phía sau đi, nhìn từ góc độ phía sau tôi, có phải rất giống hôn nhau không?” Đôi mắt Điềm Tâm trong vắt thấy cả đáy, để lộ chút sốt ruột, long lanh nhìn Trì Nguyên Dã.

Trì Nguyên Dã rũ mắt xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc của Điềm Tâm, hầu kết chuyển động lên xuống. Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc gương.

Cậu cười lạnh một tiếng, rồi đẩy Điềm Tâm ra, trên mặt vẫn là băng sương chẳng thể hòa tan, khuôn mặt không chút cảm xúc, “Ý cô là bức ảnh này mượn góc chụp láo? Vậy sao cô lại lên sân thượng? Sao lại gặp Lăng Dĩ Sóc?”

“Tôi...vì tôi nhận được một tin nhắn, sau đó… ôi, sao tôi cứ không nói rõ với cậu được thế nhỉ?” Điềm Tâm nói rồi giậm giậm chân.

“Không nói rõ được? Ồ, nếu thật sự là không có chuyện gì, thì con mẹ nó cô không thể nói rõ được sao? Vì tên Lăng Dĩ Sóc chết tiệt kia, cô hết lần này đến lần khác thách thức sự nhẫn nại của tôi!” Trì Nguyên Dã cắn răng, đáy mắt nhiễm đầy máu tanh, nói xong rồi cậu lại nổi điên lên, giận dữ đi qua đi lại bên ngoài nhà vệ sinh, thấy gì cũng đá, vớ gì ném nấy.

Điềm Tâm hơi sợ hãi, bộ dạng này của Trì Nguyên Dã thật sự rất đáng sợ!

Cậu chợt nhìn về phía Điềm Tâm, ánh mắt như lưỡi dao bằng băng sắc bén, đâm thẳng về phía cô.

Sau đó, Trì Nguyên Dã không nói gì nữa, mà kéo Điềm Tâm ra ngoài. Cậu vừa đi vừa lấy điện thoại của Điềm Tâm ra, cũng không biết gọi cho ai nữa, “Alo? Học viện Thánh Lợi Á có một học sinh trao đổi tên là Lăng Dĩ Sóc, dạy dỗ cậu ta một trận thật tốt cho tôi! Đánh tàn phế tôi sẽ chịu trách nhiệm! Sau đó bảo cậu ta đến từ đâu thì cút về đó đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Lúc nói đến câu cuối thì cậu gần như là hét lên, hét xong lại giận dữ ném điện thoại đi, điện thoại lừng lẫy hy sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.