Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 168: Chương 168: Có phải cô muốn chết không?




Editor: Nguyetmai

Điềm Tâm không nhịn được vươn tay đẩy cậu ra, “Trì Nguyên Dã, cậu điên rồi à?”

Tự nhiên kéo cô đến đây để chà môi của cô?

Điềm Tâm sắp tức chết rồi, đã vào tiết được mười phút rồi đấy!

Cô quay đầu định chạy về phía phòng học, ai ngờ cổ tay lại bị Trì Nguyên Dã nắm lại, sau đó kéo mạnh về đằng sau.

Không có chút sắc thái tình cảm yêu thương trân trọng nào, cả người Điềm Tâm bị đẩy lên bồn rửa đằng sau, lưng dán sát vào bồn rửa, áo sơ mi trắng bị nước trên bồn thấm ướt.

Đau quá!

Điềm Tâm vô cùng uất ức.

Trên gương mặt đẹp trai của Trì Nguyên Dã không có chút biểu cảm nào, lạnh như băng, tất cả các đường nét đều căng lên. Cậu siết chặt cằm của Điềm Tâm, “Vừa nãy cô đi đâu hả?”

Điềm Tâm ngây người, hừm, cô có nên nói cho cậu biết chuyện mình lên sân thượng gặp Lăng Dĩ Sóc không?

Nếu nói cho cậu biết, thì chắc chắn Trì Nguyên Dã sẽ tức giận nhỉ?

Nhưng mà… Nhưng mà khi Điềm Tâm nhận được tin nhắn đó, cô cũng đâu biết là Lăng Dĩ Sóc nhắn cho mình đâu, cô lên sân thượng rồi mới biết mà…

Cô đang nghĩ ngợi miên man, cằm dưới lại bị siết chặt hơn. Khuôn mặt Trì Nguyên Dã không chút cảm xúc, gằn từng chữ: “Tôi hỏi cô vừa đi đâu?”

Khí thế trên người thiếu niên quá mạnh, giống như một vị vua vậy, có thể dễ dàng dẫn dắt tất cả ý thức của bạn.

Điềm Tâm cứ thế ngây ra nhìn cậu, “Sân, sân thượng.”

“Hửm?” Khóe miệng Trì Nguyên Dã nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, cậu cười lạnh, đáng tiếc là ý cười không hề lan tới đáy mắt. Lúc này, đôi mắt đen như mực của cậu ầm ầm dậy sóng, “Sân thượng? Nói cho tôi biết, cô đã làm những gì trên sân thượng? Hả?”

Chữ “hả” cuối cùng được nâng giọng, để lộ ra ý vô cùng nguy hiểm.

Điềm Tâm bị khí thế bức người này dọa sợ, rụt cổ lại, cười ngây ngô, nói: “A ha ha, lên sân thượng, lên sân thượng…”

Hu hu hu, cô phải nói chuyện vừa gặp Lăng Dĩ Sóc trên sân thượng cho Trì Nguyên Dã biết sao?

Đôi mắt đen láy của Trì Nguyên Dã nhìn chằm chằm vào cô, làm cô cứ nhìn hết bên trái rồi nhìn bên phải, chứ không dám nhìn thẳng vào cậu.

Có lẽ bộ dáng do dự không dám nói của Điềm Tâm đã hoàn toàn chọc giận Trì Nguyên Dã. Cậu siết chặt tay, một nắm đấm vô cùng mạnh vụt qua tai Điềm Tâm, rơi thẳng lên chiếc gương phía sau!

Rắc rắc... gương phát ra tiếng vỡ vụn, từng vết nứt lan ra từ chỗ nắm đấm của Trì Nguyên Dã…

Điềm Tâm trừng mắt nhìn, hoàn toàn mông lung.

“Lạc Điềm Tâm, tôi đã cảnh cáo cô rồi, tránh xa Lăng Dĩ Sóc một chút, cô xem lời của tôi là gì hả?” Đôi môi mỏng lạnh của Trì Nguyên Dã kề sát tai của Điềm Tâm. Cậu cúi mặt xuống, tóc đen như mực che khuất đôi mắt của cậu, khiến người ta không thể nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt của cậu. Tuy nhiên, người ta lại có thể nghe được sự giận dữ từ trong giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của thiếu niên.

“Trì Nguyên Dã, cậu điên rồi…” Điềm Tâm cuống quýt muốn thoát khỏi lòng cậu, để kiểm tra vết thương trên tay cậu.

Tên ác ma này, cũng bạo lực quá đi mất! Cậu coi bàn tay của mình làm bằng đá à?

Thấy Điềm Tâm đẩy mình ra, Trì Nguyên Dã cũng không giãy giụa, mà cứ giữ khuôn mặt không chút cảm xúc, để mặc cho Điềm Tâm đẩy ra, sau đó thuận thế lùi về sau mấy bước, rồi đột nhiên đá văng thùng rác bên cạnh, lửa giận nổi lên, chạm cái là bùng nổ. Cậu điên cuồng hét lên với Điềm Tâm như một đứa trẻ: “Không chỉ gặp mặt cậu ta, mà còn…con m* nó dám hôn cậu ta? Lạc Điềm Tâm, có phải cô muốn chết rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.