Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 167: Chương 167: Ảnh hôn nhau




Editor: Nguyetmai

Chiếc điện thoại mới tinh, bị Trì Nguyên Dã ném mạnh xuống mặt đất, lập tức vỡ nát.

Cô giáo Vật lý đi vào, đang chuẩn bị lên tiết, phút chốc đã sững sờ vì thấy Trì Nguyên Dã ném đồ như vậy.

Cô giáo Vật lý là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tính cách rất tốt, chỉ cần là tiết của cô, mọi người đều thoải mái ngủ, đọc sách môn khác, chẳng nể nang gì cô giáo tốt tính này cả. Cho dù cô bước vào phòng học rồi, trong phòng vẫn loạn cào cào như thường...

Ngay lúc này, có người nói thật khẽ, “Úi, đây là gì vậy…”

Trong lớp liên tục có người nhận được tin nhắn này.

Là tin nhắn hình ảnh, Lăng Dĩ Sóc “hôn môi” Điềm Tâm trên sân thượng.

“Trời ơi, đây là chuyện gì vậy?”

“Lẽ nào Lạc Điềm Tâm đang hẹn hò với cậu học sinh trao đổi Lăng Dĩ Sóc này?”

“Chậc chậc, Lạc Điềm Tâm đúng là chân nhân bất lộ tướng, Lăng Dĩ Sóc cũng là hotboy có tiếng trong Học viện quý tộc Hoàng Gia, bản lĩnh của Lạc Điềm Tâm đúng là bằng trời. Người ta mới chuyển đến đây vài ngày, Lạc Điềm Tâm đã dễ dàng bắt được người ta rồi, lợi hại quá đi!”

Lại rầm một tiếng, Trì Nguyên Dã bực bội đá bàn học trước mặt mình xuống đất, cùng với tiếng rầm rầm là cảnh tượng sách vở nằm la liệt trên mặt đất.

Tiếng vang ầm ầm khiến cả lớp bỗng chốc lặng ngắt như tờ, nhao nhao quay đầu lại, dè dặt nhìn vị thiếu gia đang đứng cách đó không xa.

“Xóa hết tin nhắn cho tôi!” Trì Nguyên Dã lạnh mặt, nhìn tất cả bạn bè trong lớp, gằn từng tiếng ra lệnh.

Các bạn học khác nào dám nói không, ai cũng rối rít cúi đầu, đồng loạt lấy điện thoại ra làm theo lời Trì Nguyên Dã.

“Trì thiếu, tôi đã xóa hết rồi…”

“Tôi cũng xóa rồi…”

Trì Nguyên Dã không phản ứng gì hết, chỉ là siết chặt nắm đấm, cả người tỏa ra khí thế đáng sợ, vô cùng khủng khiếp, như chạm vào là sẽ nổ ngay.

Cậu nhấc chân, sải bước ra ngoài.

Cô giáo vật lý đẩy chiếc kính trên mũi, “Trì thiếu, cậu định đâu vậy?”

“Cút!”

Trì Nguyên Dã rít lên một chữ, khí thế áp đảo, khiến cô giáo Vật lý lập tức không dám nói thêm câu nào.

Cậu cứ thế đá cửa, nghênh ngang bước đi.

***

Điềm Tâm liều mạng chạy xuống lầu, rồi chạy về phía phòng học.

Trời ơi, cô muộn mất rồi! Đã bắt đầu vào tiết rồi!

Hu hu hu hu.

Điềm Tâm chạy nhanh nên vừa được vài bước thì suýt nữa ngã xuống, khó khăn lắm mới vững lại, đang định cất bước chạy về phía trước, bỗng đụng phải một bức tường thịt.

Á, đau quá!

Điềm Tâm ôm đầu, tức giận ngẩng lên nhìn, lập tức đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo không chút độ ấm.

“Trì Nguyên Dã? Sao cậu lại ở đây?” Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn cậu.

Mặt Trì Nguyên Dã không hề thay đổi, không nói một lời nào, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh băng. Cậu nắm cổ áo Điểm Tâm, không chút khách sáo kéo cô ra ngoài.

“Ối, Trì Nguyên Dã, cậu làm gì vậy, tôi phải về học, cậu muốn kéo tôi đi đâu vậy?”

Điềm Tâm cuống quýt muốn tránh thoát khỏi cậu, nhưng chẳng thể làm gì được, bởi sức lực của thiếu niên thật sự quá lớn.

Cậu kéo Điềm Tâm đến bên vòi nước phía ngoài nhà vệ sinh, không chút cảm xúc mở vòi nước, nước chảy ào ào ra.

Trì Nguyên Dã rút một tờ giấy từ hộp giấy cạnh vòi nước, làm ướt, quay lại, hung hăng chà lên đôi môi đỏ mọng của Điềm Tâm.

Đau quá! Điềm Tâm nhíu mày, cậu muốn chà mất một lớp da của mình à? Đau chết mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.