Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt đẹp trai như tạc.
Trên gương mặt đẹp trai này là vẻ lạnh lùng không một chút cảm xúc.
Là Lăng Dĩ Sóc!
Điềm Tâm ngẩn người, hỏi: “Là anh?”
Sao lại là cậu ta? Lăng Dĩ Sóc!
Người con trai mà Trì Nguyên Dã đã cảnh cáo với mình rằng phải tránh xa!
Điềm Tâm giật mình, vô thức định quay đầu bước đi.
Tiếng nói nhẹ bẫng của Lăng Dĩ Sóc vọng đến từ phía sau, “Ôi, quả nhiên con gái đều rất bạc tình, mấy hôm trước còn quấn lấy tôi đòi làm bạn với tôi, bây giờ thấy tôi lại quay đầu bỏ đi?”
Điềm Tâm khựng lại. Đúng vậy, bây giờ cô quay đầu bỏ đi, có phải là thất lễ quá không?
Hơn nữa, mình đã hứa với Quả Quả, phải moi được chuyện của Lăng Hàn Thần từ chỗ Lăng Dĩ Sóc.
Điềm Tâm nghĩ ngợi, rồi kéo giãn khoảng cách với Lăng Dĩ Sóc, sau đó quay đầu nhìn cậu ta, “Anh gọi tôi lên đây, để làm gì vậy hả?”
Lăng Dĩ Sóc khoanh tay trước ngực, cả người dựa hết lên lan can phía sau, khóe miệng cong lên cười giễu cợt, “Trên sân thượng nhiều người như vậy, tôi có thể làm gì với cô chứ? Bạn học à, cô cách tôi xa như vậy, có phải lòng cảnh giác hơi mạnh rồi không?”
Điềm Tâm mím môi, bước từng bước nhỏ lên phía trước, đến khi cách Lăng Dĩ Sóc khoảng ba mét thì dừng lại, cũng dựa người vào lan can, “Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Lăng Dĩ Sóc cười lạnh, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô tên Lạc Điềm Tâm phải không, tôi thấy dường như Trì Nguyên Dã rất để ý đến cô.”
Thì sao? Rốt cuộc anh ta muốn nói gì?
“Cô gái, tôi khuyên cô một câu, nam sinh như Trì Nguyên Dã không phải kiểu người mà nữ sinh như cô có thể khống chế được, đừng để đến một ngày, cả thể xác và tinh thần của bản thân đều bị hãm vào, mới nhận ra mình đã yêu sai người, đến lúc đó cô có khóc cũng vô ích.” Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Lăng Dĩ Sóc luôn nhìn về phía xa, như đang truy tìm một ký ức nào đó.
Điềm Tâm nghe vậy thì không hiểu ra sao.
Nam sinh như Trì Nguyên Dã không phải kiểu người mà nữ sinh như mình có thể khống chế là sao?
Cô là kiểu nữ sinh gì?
Sao Điềm Tâm lại nghe ra ý xấu nhỉ?
“Nếu anh gọi tôi lên đây chỉ để nói với tôi những lời này, vậy thì tôi phải đi rồi.” Điềm Tâm nói xong thì cất bước định bỏ đi.
“Lạc Điềm Tâm.” Lăng Dĩ Sóc bỗng mở miệng lần nữa, từ từ đứng thẳng người dậy, “Những gì tôi nói đều là sự thật, nếu cô vẫn cố tình đặt trái tim của mình lên trên người Trì Nguyên Dã, rồi sẽ có ngày cô phải khóc đến xé gan xé phổi.”
“... “ Điềm Tâm chợt nghẹn lại.
Lăng Dĩ Sóc từ từ bước tới, hơi cúi người xuống.
Thiếu niên cách mình rất gần, cái loại cảm giác lạnh như băng trên người cậu ta, giống như mình đang ở trong hầm băng vậy.
Điềm Tâm không kiềm được run lẩy bẩy, vô thức muốn kéo giãn khoảng cách với cậu ta.
Ai ngờ lại bị cậu ta nắm cánh tay, giữ lại tại chỗ.
Sau đó, Lăng Dĩ Sóc vươn tay, các khớp tay rõ ràng, khẽ lướt qua cằm của Điềm Tâm, “Chỗ này của cô, dính phải mực bút máy rồi.”
Điềm Tâm bị lời nói khi nãy của cậu ta khiến tâm trạng trở nên loạn cào cào. Cô hoảng loạn gạt tay Lăng Dĩ Sóc ra, quay người chạy mất.
***
Ở nơi khác, trong phòng học.
Trì Nguyên Dã bị tiếng rung của điện thoại trong túi gọi tỉnh. Cậu lười biếng duỗi người, nhìn sang bàn học trống rỗng của Điềm Tâm.
Cậu lấy điện thoại ra, là một tin nhắn.
Trì Nguyên Dã chống cằm bằng một tay, thờ ơ mở tin nhắn ra xem. Một giây sau, gương mặt của cậu lập tức sầm xuống, đôi môi mím thành một độ cong lạnh băng.
Trong đôi mắt tối đen ẩn chứa mưa rền gió dữ.
Rầm một tiếng, cậu đứng dậy, ném mạnh điện thoại xuống đất!