Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã lái xe đến cổng thì thấy miệng Điềm Tâm ngậm đầy thức ăn, chạy về phía bên này.
“Khụ khụ…”
Vì vừa ăn vừa há miệng nên sau khi mở cửa ghế phụ ngồi vào trong, Điềm Tâm ho sặc sụa.
“Sao cô ngốc thế? Sao cô không sặc chết mình luôn đi?” Trì Nguyên Dã vừa nắm tay lái, vừa quay sang mở miệng nói năng độc địa với Điềm Tâm.
Mọe nó, đây là người kiểu gì vậy? Mình bị sặc, cậu không an ủi thì thôi, lại còn hỏi sao mình không sặc chết đi?
Ác ma!
Điềm Tâm trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ho đến nỗi đỏ bừng.
Trì Nguyên Dã vội lấy một chai nước từ ghế sau, mở nắp đưa cho Điềm Tâm, “Uống nước!”
Tuy giọng điệu của cậu hung dữ, nhưng cậu lại đang vuốt lưng cho Điềm Tâm, động tác tay rất dịu dàng.
Điềm Tâm cầm chai nước uống ừng ực, cuối cùng hà hơi một cách rất mất hình tượng.
Cuối cùng cũng được cứu rồi! Lần đầu cảm thấy nước khoáng lại ngon như vậy!
Trì Nguyên Dã khởi động xe, rồi lơ đễnh nhìn sang, thấy bên miệng Điềm Tâm dính một miếng thịt nhỏ, trông rất đáng yêu.
Trì Nguyên Dã gần như vô thức vươn tay lấy miếng thịt bên miệng Điềm Tâm xuống.
“Á? Sao vậy?” Điềm Tâm ngốc nghếch sờ mặt mình.
Trì Nguyên Dã không nói gì hết, chỉ làu bàu: “Đồ con nhóc tiểu học vụng về!”
Cậu nói xong thì thu ánh mắt lại, kéo cần gạt, nhấn chân ga.
Chiếc xe thể thao màu trắng chạy vùn vụt về phía trước.
Sau khi đến trường, Điềm Tâm cầm cặp của mình, định mở cửa xe đi xuống.
“Này, con nhóc tiểu học!” Giọng nói rất không vui của Trì Nguyên Dã truyền đến từ phía sau.
Điềm Tâm quay đầu, ngốc nghếch hỏi: “Hả?”
“Tôi là tài xế của cô à? Cô dám ôm cặp cắp mông đi với tôi à?”
Chứ cô phải làm sao bây giờ?
“Ngoan ngoãn đợi ở đây cho tôi!” Trì Nguyên Dã bỏ lại những lời này, rồi lái về bãi đỗ xe.
Được rồi được rồi, Điềm Tâm ngoan ngoãn đeo cặp sách của mình chờ ở đây, rảnh rỗi không có gì làm, cô cúi đầu đá đá mặt đất.
Một lúc sau, Trì Nguyên Dã đỗ xe xong thì đi tới, sánh vai cùng Điềm Tâm đi về phía phòng học.
Điềm Tâm lén nhìn gò má đẹp trai của Trì Nguyên Dã, ôi, không biết bắt đầu từ bao giờ, đi học tan học cùng Trì Nguyên Dã, đã trở thành một việc rất hài hòa thì phải? Dường như cảm giác… cũng không tệ!
***
Trong phòng học.
Lúc ra chơi, Trì Nguyên Dã vẫn còn ghé vào bàn để ngủ.
Trong cả trường học, không có ai dám chọc vào tên ác ma này, ác ma đang ngủ, cho dù là giờ ra chơi thì cả lớp vẫn yên ắng, không ai dám nói lớn tiếng.
Điềm Tâm đang làm bài tập Tiếng Anh, bỗng nhận được một tin nhắn, từ một số điện thoại lạ: Tôi chờ cô trên sân thượng của dãy lớp 10.
Hả?
Điềm Tâm chớp mắt, nhanh chóng gõ mấy chữ trả lời lại: “Cậu là ai? Tìm tôi làm gì?”
“Lên sân thượng đi rồi biết. Tôi sẽ nói cho cô biết rất nhiều chuyện mà cô muốn biết.”
Lời này rất lập lờ nước đôi, lòng tò mò của Điềm Tâm lập tức bị khơi dậy.
Cô suy nghĩ, rồi bỏ bút trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Vì là giờ ra chơi nên trên sân thượng có không ít học sinh đang ăn và nghỉ ngơi.
Điềm Tâm mở cửa sân thượng bước vào, nhìn lướt một vòng các bạn học xung quanh, rồi lấy điện thoại ra, đang định gọi cho số lạ khi nãy, thì bất chợt có người vỗ vai cô.
Điềm Tâm vội quay đầu lại nhìn…