Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 164: Chương 164: Mở ra cho tôi




Editor: Nguyetmai

“Đồ… đồ Trung đi.” Điềm Tâm đờ đẫn mở miệng.

Trì Nguyên Dã nghe vậy liền đẩy bánh bao và sữa đậu nành đến trước mặt cô, sau đó tự mình xé bao đựng sandwich, tao nhã ăn như không có chuyện gì.

Thấy nửa ngày rồi mà Điềm Tâm vẫn bất động, Trì Nguyên Dã nhướng mày, mở miệng, “Còn không ăn đi, chờ tôi bón cho à?”

Hơ...

Điềm Tâm vội vàng cầm đũa lên, gắp một cái bánh bao nhỏ, ngẫm nghĩ giây lát, không nhịn được mà mở miệng, “Trì Nguyên Dã, cậu không hạ độc trong này chứ?”

Khoé miệng Trì Nguyên Dã giật giật, “Cô nói gì?”

“Tôi cảm thấy hôm nay cậu hơi khác thường...” Điềm Tâm thành thật.

Đúng mà, chuyện này thật khó tưởng tượng mà! Vừa thức dậy thì cô lại đột nhiên thấy tên thiếu gia ác ma này tự mình chuẩn bị bữa sáng, còn đặc biệt dịu dàng gọi mình ngồi xuống. Giống như đang nằm mơ vậy.

Ơ, đừng nói là cô đang mơ nhé? Điềm Tâm cắn vào đầu lưỡi.

Oái, đau đau đau... không phải nằm mơ, là thật!

“Lạc Điềm Tâm, cô không ăn thì cút ra ngoài chờ tôi!” Trì Nguyên Dã nghiến răng, gằn từng từ một.

Ôi, vậy mới là Trì Nguyên Dã chứ... Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Bộ dạng dịu dàng vừa rồi làm Điềm Tâm tưởng cậu bị thứ gì bám vào người.

Ơ?? Sao mình lại nói vậy nhỉ? Sao mình lại hèn thế chứ?? Chả lẽ cô có tâm lý thích bị ngược? /(T o T)/~~~~

Điềm Tâm nhét bánh bao nhỏ vào trong miệng.

Ừm, thật ngon!

Trong miệng tràn ngập vị thịt khiến Điềm Tâm cực kỳ thoả mãn, miệng phình ra, dùng sức nuốt xuống, sau đó vinh quang... Nghẹn.

“Khụ khụ...”

Trì Nguyên Dã ghét bỏ nhìn Điềm Tâm, cầm ống hút chọc hộp sữa đậu nành rồi đưa đến cho cô, “Cô không thể ăn từ từ sao? Tôi không muốn mới sáng ra đã có một thi thể trong biệt thự đâu, lại còn nghẹn chết vì ăn bánh bao nữa.”

Điềm Tâm vội vàng nhận lấy, hút một ngụm lớn sữa đậu nành, cả người lập tức dễ chịu hẳn. Cô vừa nhai thịt vừa trừng mắt nhìn Trì Nguyên Dã!

Tên ác ma độc mồm!

Điềm Tâm ăn thật nhanh, nhưng Trì Nguyên Dã lại ăn hết sức tao nhã, lúc ăn cơm, đôi mắt đen nhánh vẫn khoá chặt vào gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm, ánh mắt sâu xa, không biết đang suy tư điều gì.

Đột nhiên, cậu đẩy hộp sữa đậu nành của mình đến trước mặt Điềm Tâm.

“Cắm ống hút cho tôi!” Cậu nói.

Điềm Tâm liếc mắt, chuyện cỏn con này mà vẫn không quên sai khiến cô.

“Tự cậu không mở được à?” Điềm Tâm nói xong, lại ăn thêm một miếng bánh bao.

“Tôi muốn cậu cắm, nhanh lên một chút!” Giọng nói độc đoán, lộ ra vẻ uy hiếp không thể kháng cự.

Điềm Tâm không còn cách nào khác, đành đặt đũa xuống, cầm ống hút đâm mạnh vào hộp sữa đậu nành kia của cậu.

Không hiểu tại sao, hộp sữa này cứ như được dán kín vô cùng, Điềm Tâm chọc mãi mà ống hút cứ bị chệch đi, không tài nào chọc thủng được.

“Trì Nguyên Dã, tôi không cắm được.”

“Cô là heo sao?”

“...” Không còn cách nào khác, Điềm Tâm bất đắc dĩ đứng dậy tìm một chiếc dao gọt hoa quả, cắt một lỗ lên trên, lúc này mới cắm được ống hút vào.

“Nè, của cậu.” Điềm Tâm đẩy đến trước mặt cậu.

Trì Nguyên Dã hài lòng cầm lấy, tao nhã nhấp một ngụm, ngay sau đó đặt sữa đậu nành lên bàn, cầm chìa khoá xe, “Tôi đi lấy xe trước, cô nhanh lên chút.”

Hừ, mình vất vả cắm ống hút cho cậu, kết quả cậu chỉ uống có một ngụm!

“Tôi no rồi, tôi đi cùng cậu.” Điềm Tâm vừa nói vừa xách cặp lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.