Editor: Nguyetmai
Thấy Điềm Tâm không nói gì, Trì Nguyên Dã liếc sang nhìn cô, nhưng lại phát hiện con nhóc chết tiệt này đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
“Con nhóc tiểu học, vẻ mặt của cô có ý gì đấy?” Trì Nguyên Dã khó chịu liếc cô.
Haizz, thôi thôi.
Điềm Tâm thở dài, dời mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không có gì.”
Yên lặng giây lát, dường như chợt nhớ đến cái gì, lông mi Điềm Tâm hơi run lên, nghiêng mặt nhìn Trì Nguyên Dã, “Lại nói. Vừa rồi ở vũ hội, rõ ràng tôi đã trốn trong góc phòng, sao cậu vẫn tìm được tôi?”
Trì Nguyên Dã kiêu ngạo, cất giọng tự tin, “Cho dù cô có trốn đến chân trời góc bể, chỉ cần bổn thiếu gia muốn thì nhất định sẽ tìm được cô.”
Giọng điệu kiêu căng phách lối không ai bì nổi, nhưng ở trong mắt Điềm Tâm, càng giống như lời tỏ tình.
Mặt cô không khỏi đỏ bừng, khoanh tay trước ngực hừ nhẹ một tiếng, “Thúi hoắc.”
Lúc này trong xe đang bật nhạc Blues say lòng người, kết hợp với một đêm tuyệt vời thế này, hết thảy đều trở nên yên bình.
Đi giày cao gót cả buổi tối, mắt cá chân của Điềm Tâm đau nhức, đã sắp 10 giờ đêm, cơn buồn ngủ của Điềm Tâm kéo đến, cô ngáp một cái thật to, ngoẹo đầu, dựa vào cửa sổ chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô thật sự mệt mỏi, không lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Môi mỏng của Trì Nguyên Dã mím thành một đường thẳng xinh đẹp, đồng tử mắt đen nhánh khẽ đảo, liếc nhìn gương mặt say ngủ của Điềm Tâm, không tự giác mà thả chậm tốc độ, sau đó duỗi tay bật lò sưởi trong xe.
Xe thể thao màu bạc, vững vàng đi về phía trước.
Sáng sớm hôm sau.
Điềm Tâm mở choàng mắt, giãy giụa bò dậy, túm mái tóc rối bời của mình.
Quái lạ, hôm qua cô lên lầu kiểu gì? Về phòng thế nào? Sao cô không có chút ấn tượng gì nhỉ?
Dẫm lên đôi dép hồng của mình, Điềm Tâm mở cửa đi xuống tầng một.
Hic hic, cả bắp chân lẫn mắt cá chân đều siêu đau! Nhất định là di chứng do hôm qua đã đi giày cao gót còn vừa khiêu vũ lại vừa chạy đây mà!
Điềm Tâm vừa đi vừa quay đầu, đột nhiên cảm thấy cực kỳ không thích hợp.
Hừm? Kỳ lạ, tại sao sáng sớm nay tên tiểu tử thúi Trì Nguyên Dã kia lại không đến đạp cửa phòng cô, bắt cô dậy làm bữa sáng nhỉ?
Khác thường, quá mức khác thường!
Điềm Tâm hơi buồn bực, vịn lan can cầu thang xuống lầu, một giây tiếp theo, cô đứng tại chỗ trợn mắt há mồm.
Trời ơi, cô thấy gì kia? Vậy mà cô lại thấy Trì Nguyên Dã đang bày bát đũa trên bàn, mặt bàn còn đặt mấy chiếc hộp, bên trong là đủ loại bữa sáng.
Sandwich, hamburger, cà phê kiểu tây, sữa đậu nành, bánh bao kiểu Trung Quốc, muốn gì có đó.
Mà Trì Nguyên Dã mặc sơ mi trắng, vóc dáng cao lớn thẳng tắp đang rũ mắt, ngón tay thon dài gỡ hộp ra.
Ánh nắng dịu nhẹ buổi sáng sớm phủ lên gương mặt cậu, phác hoạ gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt.
Nghe thấy tiếng động, Trì Nguyên Dã chậm rãi ngước mắt.
Dường như trong đôi mắt thiếu niên cũng có hàng vạn tia sáng, lấp lánh rực rỡ, chăm chú nhìn cô, môi mỏng hé mở, “Dậy rồi hả?”
“Ừ.” Điềm Tâm ngơ ngác gật đầu.
Trì Nguyên Dã thu hồi ánh mắt, ngồi xuống, ra lệnh với Điềm Tâm, “Đến ăn cơm.”
OMG!
Điềm Tâm chợt có cảm giác như vừa trúng số.
Sao tự nhiên Trì Nguyên Dã lại đối xử tốt với cô như vậy?!
Trời ơi, cậu sẽ không hạ độc trong cơm chứ?
Điềm Tâm thấp thỏm đi tới, ngồi xuống đối diện Trì Nguyên Dã.
“Đồ Trung với đồ Tây, muốn ăn cái nào?” Trì Nguyên Dã hỏi không mặn không nhạt.