Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 162: Chương 162: Có phải đang ghen không?




Editor: Nguyetmai

Sống lưng Điềm Tâm thẳng đứng, đột nhiên có cảm giác rất xấu.

Cô cứng nhắc quay đầu lại từng chút từng chút một, liền thấy Trì Nguyên Dã ngoài cười nhưng trong không cười đứng cách đó không xa, toàn thân tản ra hơi thở âm u.

Mẹ con ơi, sao Trì Nguyên Dã cũng tới?

Nhìn bàn tay mình vẫn còn đang khoác lên tay của Kim Thánh Dạ, Điềm Tâm vội vã rụt về. Không hiểu sao cô lại có chút chột dạ, đứng đó không biết nên nói gì.

Trì Nguyên Dã giận dữ trừng mắt nhìn Điềm Tâm, “Còn không mau tới đây!”

Điềm Tâm bĩu môi, “Cậu muốn làm gì...”

Thấy Điềm Tâm vẫn bất động, Trì Nguyên Dã sa sầm mặt, bước đến hung hãn túm tay Điềm Tâm, rồi nghiêng đầu nói về phía Kim Thánh Dạ, “Dạ, bọn mình về trước.”

Hai chữ bọn mình được Trì Nguyên Dã dùng tự nhiên như vậy, Kim Thánh Dạ không cách nào nói lại, chỉ đành tận mắt nhìn Điềm Tâm bị Trì Nguyên Dã kéo đi.

Điềm Tâm bị cậu kéo đi thì cực kỳ không thoải mái, không nhịn được hất tay Trì Nguyên Dã ra, “Tôi tự đi được!”

Bộ âu phục đen tôn lên vóc dáng đặc biệt cao gầy của Trì Nguyên Dã, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng vô cảm, cậu quay lại nhìn Điềm Tâm, cười lạnh, “Vừa rồi cô nói chuyện gì với Dạ? Nhìn nụ cười của cô kìa, sao không cười chết luôn đi??”

Lời này của cậu nghe hơi là lạ, trong không khí như có mùi chua chua.

“Trì Nguyên Dã, cậu đừng nói nữa được không?” Điềm Tâm cạn lời trợn trắng mắt. Mình cười thì sao? Chẳng lẽ mình không được cười mà phải khóc?

Không để ý tới cậu nữa, Điềm Tâm tự mình vượt lên trước.

Thấy Điềm Tâm không thèm quan tâm đến mình, Trì Nguyên Dã nóng nảy muốn đánh người, cơn giận nói tới liền tới, hung hăng bước lên mấy bước nắm cánh tay Điềm Tâm, cất giọng mang đậm chất ra lệnh, “Con nhóc tiểu học, tôi cảnh cáo cô, sau này không cho phép cô tuỳ tiện cười với đàn ông khác!”

Thấy cô nở nụ cười rực rỡ với nam sinh khác, không hiểu sao Trì Nguyên Dã thấy nghẹn lại.

“... Trì Nguyên Dã, bộ dạng này của cậu, làm tôi tưởng cậu đang ghen đấy.”

Trì Nguyên Dã ngẩn người, bỏ tay Điềm Tâm ra, vẻ mặt hết sức mất tự nhiên, đôi mắt đen nhánh trừng mắt với cô, giọng điệu cũng tăng cao, “Con nhóc chết bầm, cô, cô nói bậy cái gì vậy? Cô tưởng cô là ai? Mà bổn thiếu gia phải ghen vì cô?”

Ném lại những lời này, Trì Nguyên Dã xoay người bước đi như bay, vô cùng vội vã.

Cái gì, có cần phản ứng mạnh như vậy không?

Điềm Tâm bĩu môi xoa tai mình, bất đắc dĩ lẩm bẩm, “Không phải thì thôi, cậu rống lên với tôi làm gì?”

“Cô còn không nhanh đuổi theo tôi!” Trì Nguyên Dã đi mấy bước, phát hiện Điềm Tâm còn đứng tại chỗ, lại nghiêng đầu gào thét.

Tên ác ma tính tình khó đoán lại gắt gỏng!

Tôi trêu cậu chọc cậu à, bệnh thần kinh!

Điềm Tâm căm giận giậm chân, hết sức không tình nguyện mà đi theo.

***

Xe thể thao màu bạc lao như bay trên đường về biệt thự.

Trì Nguyên Dã đánh tay lái qua khúc cua, môi mỏng hé mở, lạnh lùng chất vấn, “Lạc Điềm Tâm, vừa rồi cô có ý gì? Hội trường vừa bật đèn, cô nhìn thấy tôi liền bỏ chạy. Thế nào? Khiêu vũ với tôi làm cô khó chấp nhận đến vậy?”

Nhắc tới vũ hội vừa rồi, Điềm Tâm liền nhớ tới nụ hôn kia.

Cô nghiêng đầu nhìn Trì Nguyên Dã, rất muốn dò hỏi, Trì Nguyên Dã, vừa rồi lúc chuông đồng hồ điểm 9 giờ, cậu hôn tôi có phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.