Editor: Nguyetmai
“À.. chuyện là... Thất Tịch nói, cậu ấy nói...” Điềm Tâm xấu hổ đỏ mặt, không biết nên mở miệng thế nào.
Trước đó Thất Tịch nói, Kim Thánh Dạ có cảm tình với mình.
Điềm Tâm là người không giấu được chuyện gì trong lòng, từ sau khi Thất Tịch nói với mình, cô vẫn luôn ghi ở trong đầu.
Nói thế nào đây, mình là một người yêu hận rõ ràng, trong lòng mình thì Dạ giống như một người anh trai vậy.
Lúc nhỏ, mình rất muốn có một người anh, sau đó, từ khi Dạ xuất hiện, chẳng khác nào trời cao thoả mãn ước mơ nho nhỏ này của mình, anh ấy luôn quan tâm đến mình như một người anh trai.
Tuy nhiên sau tất cả những chuyện này, Thất Tịch lại nói cho mình nghe, Kim Thánh Dạ có cảm tình với mình, và toàn bộ đã thay đổi!
Dạ đối xử tốt với mình, nếu như đã vượt qua tình cảm “anh trai” dành cho em gái, mà biến thành tình yêu của nam sinh dành cho nữ sinh, còn đối tốt với một nữ sinh đến mức này, vậy cô... cô không thể nào tiếp nhận.
Điềm Tâm không muốn giả ngu!
Lúc Điềm Tâm còn đang ấp a ấp úng nói những lời này, một cơn gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá chậm rãi rơi từ trên cây xuống, có một hai chiếc nhẹ nhàng vướng vào tóc Điềm Tâm.
Kim Thánh Dạ bật cười, bước đến dịu dàng thay Điềm Tâm nhặt lá rụng trên tóc, trong đáy mắt là vẻ cưng chiều không sao che giấu được, “Hả? Thất Tịch nói gì cơ?”
Điềm Tâm cắn môi, “Thất Tịch nói, anh có cảm tình với em...”
Kim Thánh Dạ hơi sửng sốt, không ngờ Điềm Tâm lại đột nhiên nói thẳng ra như vậy, sau đó, cậu trấn định lại, môi mỏng hé mở, giọng nói khàn khàn, “Em... hy vọng anh có cảm tình với em sao?”
... Đây là chuyện gì? Lời này của anh ấy là có ý gì?
Nhất thời Điềm Tâm không biết trả lời thế nào, vội vàng dời mắt đi, cố tình tỏ ra ung dung, “Không phải, em chỉ hỏi đại vậy thôi, thật ra, thật ra, trong lòng em, Dạ giống như anh trai. Em căn bản không hề nghĩ giống lời Thất Tịch đã nói. Cô nhóc Thất Tịch này đúng là nhiều chuyện, cứ thích cường điệu hoá vấn đề lên...”
Kim Thánh Dạ trầm mặc, trong đáy mắt là nỗi cô đơn không sao tan biến.
Ý mà Điềm Tâm muốn biểu đạt, cậu rất rõ ràng.
Có một loại thích, đó là bạn còn chưa kịp bày tỏ với cô ấy, cô ấy đã từ chối bạn...
Kim Thánh Dạ hơi cong khoé môi mỏng, cảm thấy bất lực chưa từng thấy, trái tim như bị người ta bóp chặt rồi cứ thế kéo ra.
Đúng, nếu Điềm Tâm biết cậu thích cô, chỉ sợ sau này sẽ tránh xa cậu, đến lúc đó, ngay cả tư cách đối xử tốt với cô như người bình thường, cũng không có.
Thay vì vậy, thà rằng cứ làm một người anh trai đi, ít nhất làm anh trai cô thì cô sẽ không né tránh mình...
Hồi lâu, Kim Thánh Dạ ngẩng đầu lên, mang theo biểu cảm vui vẻ nhìn Điềm Tâm, “Ừ, Điềm Tâm, em không nên nghe Thất Tịch nói bậy, trong lòng anh thì em giống với Thất Tịch, đều là em gái anh. Anh trai đối tốt với em gái, là chuyện đương nhiên mà.”
Năm từ cuối cùng, cậu nói như thì thầm, giống như đang lẩm bà lẩm bẩm, tự thuyết phục bản thân mình...
Xem kìa, quả nhiên là vậy!
Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như trút được gánh nặng, lấy lại dáng vẻ trước kia, cười hì hì vỗ vào cánh tay Kim Thánh Dạ, “Dạ, về nhà anh phải dạy dỗ cô nhóc Thất Tịch này thật tốt nhé, miễn cho cậu ấy ra ngoài nói xấu anh. Làm hại em tưởng là... Ôi, tóm lại, sau này anh là anh trai em rồi, anh biết không, từ nhỏ em đã cực kỳ muốn có anh trai, Thượng Đế thật tốt với em, đã biến ước mơ của em thành sự thật ~”
Cái miệng nhỏ nhắn của Điềm Tâm không ngừng liến thoắng, bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, “Hừ, không ngờ ở đây náo nhiệt thế đấy?”