Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm chạy một mạch thật xa, búi tóc sau đầu hơi lỏng lẻo rơi ra, cô buồn bực cau mày, dứt khoát gỡ kẹp tóc, ngay lập tức mái tóc dài đổ xuống như thác, vạch ra một đường cong đẹp mắt trong không trung.
A… buồn quá!
Điềm Tâm buồn bực dựa vào một thân cây đại thụ, hai tay chắp sau lưng, rũ mắt đá đá đất dưới chân, trong đầu vẫn nghĩ đến nụ hôn vừa rồi.
Mặc dù... bờ môi mát lạnh đó chỉ nhẹ nhàng lướt qua gò má trái của cô, nhưng nụ hôn này đến quá đột ngột, lòng Điềm Tâm rối loạn.
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân.
“Ai đó?” Cô đứng thẳng người, gương mặt trắng nõn mang đầy vẻ cảnh giác.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuyên qua tán lá, lờ mờ phác hoạ ra một gương mặt ôn hoà tuấn mỹ.
Mặt thiếu niên bị bóng tối bao phủ hơn nửa.
“Dạ? Là anh sao?” Điềm Tâm hỏi dò.
Người nọ cười khẽ, ừ một tiếng rồi bước đến.
Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn cậu, “Sao anh lại ở đây?”
“Điềm Tâm, vừa rồi... tại sao đột nhiên phải chạy đi? Anh tìm em mãi, gọi điện cho em thì luôn báo bận, anh... và Trì Dã đều rất lo lắng cho em.” Kim Thánh Dạ dịu dàng.
Điềm Tâm mím môi, rồi cười khan hai tiếng, “Không có gì đâu, vừa rồi tự nhiên em thấy hơi bực bội nên muốn ra hóng mát chút thôi.”
Tầm mắt của Kim Thánh Dạ khoá chặt trên gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm, ánh nhìn thật sâu, giống như ngàn vạn rung động quét qua, cuối cùng bị cậu cưỡng ép thu lại, trong đáy mắt biến thành vẻ ôn hoà bình tĩnh, bước lên đứng cạnh Điềm Tâm, đưa tay xoa đầu cô, “Cảm thấy bực bội? Trong đầu em đang suy nghĩ vì vậy?”
Động tác quá mức thân mật, hơi thở Kim Thánh Dạ cách cô rất gần.
Khác với một Trì Nguyên Dã đầy gai góc ngông cuồng, dường như mỗi một đường cong trên người Kim Thánh Dã đều tao nhã lịch thiệp như vậy, không khiến người ta cảm thấy bất kỳ cảm giác áp bức nào, thực thoải mái, thực hiền hoà.
Điềm Tâm rụt cổ lại theo bản năng, hơi dịch đầu mình đi, kéo giãn khoảng cách với cậu.
Một hành động rất nhỏ thôi, nhưng vẫn khiến Kim Thánh Dạ hơi ngẩn ra, sau đó cười khổ.
Điềm Tâm thở dài, “Không có gì, em đang nhớ ba mẹ em thôi, bọn họ đi chơi nên cũng phải một tháng rồi em không được gặp họ.”
Vốn chỉ định chuyển đề tài với Kim Thánh Dạ, nhưng nói xong câu này, thật đúng là làm Điềm Tâm thấy buồn bã.
Ba mẹ thật xấu, ra ngoài vui chơi sung sướng, không thèm quan tâm mình sống hay chết nữa, hu hu hu.
Lớn bằng này rồi, mình chưa từng xa họ lâu đến thế.
Kim Thánh Dạ cười khẽ, cũng học theo Điềm Tâm đứng dựa vào thân cây đại thụ đối diện, đáy mắt mang ý cười nhìn Điềm Tâm, “Ừ, đúng là cô chú rất phóng khoáng.”
Điềm Tâm bĩu môi, “Anh xem rốt cuộc em có phải con ruột của họ không? Thế mà lại nhẫn tâm bỏ em lại để đi du lịch với nhau!”
Kim Thánh Dạ mỉm cười. Bầu không khí yên lặng hài hòa.
Trầm mặc giây lát, Điềm Tâm ho nhẹ một tiếng, hơi mất tự nhiên nói, “Dạ, em, em có thể hỏi anh một việc không?”
“Dĩ nhiên là được.”
Nhận được sự cho phép của Dạ, nhưng Điềm Tâm vẫn ấp úng không biết mở miệng ra sao.