Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 159: Chương 159: Điềm Tâm chạy lạc




Editor: Nguyetmai

Kim Thánh Dạ nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Điềm Tâm, môi mỏng khẽ nhếch, hỏi lần nữa, “Điềm Tâm, em... có ổn không.”

Ai da, sao cô cứ không nói rõ được chứ.

Cô không thể túm lấy hai thiếu niên dò hỏi: Tóm lại vừa rồi người nào trong các cậu hôn má tôi?

Á á á, Điềm Tâm phiền muộn túm tóc mình, buồn rầu trả lời, “Không sao!”

Nói xong, cô đẩy đám người rồi bỏ chạy ra ngoài.

Đêm rồi, cô còn chạy đi đâu?

“Này, con nhóc tiểu học!” Trì Nguyên Dã cất tiếng gọi với bóng lưng của Điềm Tâm.

Người xung quanh đi qua đi lại, ngăn cản bước chân của Trì Nguyên Dã, vất vả lắm mới đuổi theo được nhưng đã không thấy bóng dáng của con nhóc tiểu học đáng chết này đâu nữa!

Sh*t!

Trì Nguyên Dã cắn răng chửi thầm một tiếng, nhìn sang hai bên đường, gương mặt anh tuấn tranh thủ dựa bừa vào trực giác, chọn đi về phía bên trái đường. Vừa đuổi theo tìm kiếm, vừa móc điện thoại ra gọi cho Điềm Tâm, ai ngờ đầu dây bên kia lại vang lên lời nhắc nhở của tổng đài.

Sắc mặt Trì Nguyên Dã càng sa sầm, chợt thấy đối diện có một nữ sinh đi tới, cậu mở miệng gọi, “Này, cô kia!”

Nữ sinh kia ngẩn người, sau đó vẻ mặt tràn đầy vui mừng, cô ấy kêu thét một tiếng, nhìn Trì Nguyên Dã bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Trì… Trì thiếu, là cậu sao? Thật sự là cậu sao? Cậu đang gọi mình??”

Á á á, cô không nằm mơ chứ?

A a a a a, thật quá may mắn! Lại gặp được Trì thiếu đứng một mình ở đây.

Trì thiếu đang bắt chuyện với cô sao? Trời ơi, Trì thiếu lại bắt chuyện với cô cơ đấy!

Trì thiếu mặc âu phục đen thật là đẹp trai, dáng vóc thật tuyệt, đẹp hơn bất cứ ngôi sao trẻ tuổi nào trên ti vi!

Nữ sinh đã kích động đến nỗi không chịu được, trông như có ngôi sao màu hồng trong mắt, dáng vẻ si mê tột độ, vội vàng tiến lại gần.

Trì Nguyên Dã ghét bỏ nhìn nữ sinh mang dáng vẻ si mê đang tiến lại gần, hơi cau mày, “Vừa rồi cô có thấy một nữ sinh mặc lễ phục tím, nhìn rất ngu ngốc đần độn chạy về phía này không?”

Ai ngờ nàng hoa si này đã bị mê hoặc triệt để bởi phong độ và vẻ đẹp trai của Trì Nguyên Dã, hoàn toàn không nghe thấy vấn đề Trì Nguyên Dã hỏi mình, mà chỉ lấy bút ký tên từ túi xách của mình ra, “Trì thiếu gia, cậu có thể ký tên cho mình không?”

Vừa nói còn vừa nháy mắt với Trì Nguyên Dã, ưỡn cao ngực, “Cậu ký vào đâu cũng được nha ~”

Trì Nguyên Dã cúi đầu nhìn cây bút tự nhiên bị nhét vào tay mình, gân trán nổi lên, cáu kỉnh vứt bút xuống đất, căn bản không thèm đếm xỉa đến mấy trò của nữ sinh, quát to với cô ấy, “Tôi đang hỏi cô, vừa rồi có thấy một nữ sinh mặc lễ phục tím chạy qua đây không!”

Nữ sinh kia bị quát một tiếng, rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, ngơ ngơ nhìn Trì Nguyên Dã, “Không, không thấy!”

“Cút!”

“À, à...” Cám dỗ thất bại, mặt nữ sinh như đưa đám, không cam lòng mà lưu luyến rời đi.

Đi hai bước, cô còn không quên quay lại liếc nhìn Trì Nguyên Dã, sau khi chắc chắn Trì Nguyên Dã không có hứng thú với mình, lúc này mới khóc không ra nước mắt bỏ chạy.

Kim Thánh Dạ cũng đuổi theo ngay sau, đứng ở cửa nhìn quanh một chút, chọn đuổi theo hướng ngược lại với Trì Nguyên Dã...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.