Editor: Nguyetmai
“Oh, Điềm Tâm, cậu sợ à?” Kim Thất Tịch chớp mắt tỏ vẻ vô hại nhìn Điềm Tâm.
À...
Ánh mắt của Kim Thánh Dạ, Kim Thất Tịch và cả Trì Nguyên Dã đều đồng loạt nhìn cô chằm chằm.
Nhất là Trì Nguyên Dã, tên khốn kiếp kia khoanh tay liếc xéo cô, gương mặt tỏ ra vẻ trêu ghẹo.
Điềm Tâm ha ha cười khan, đưa tay gãi ót, cậy mạnh mà nói, “Không có đâu, mình đâu có sợ. Mình rất mong chờ đó.”
“Tốt quá rồi, đến lúc đó bốn người chúng ta chung một nhóm, cứ quyết định thế nhé!” Kim Thất Tịch cười tủm tỉm nói.
“Được, được đó...” Điềm Tâm nhắm mắt đồng ý.
Kim Thánh Dạ nhìn Điềm Tâm, dịu dàng trấn an, “Em yên tâm, không đáng sợ như Thất Tịch nói đâu. Trường học đã chuẩn bị công tác bảo vệ an toàn, không để chúng ta gặp nguy hiểm đâu.”
Giọng nói của cậu ấy lành lạnh, giống như nước suối róc rách chầm chậm chảy qua trái tim của Điềm Tâm, xua tan nỗi bất an của cô.
Điềm Tâm hơi thả lỏng cả người đang căng thẳng, nặng nề gật đầu.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Điềm Tâm móc điện thoại trong túi xách ra, đó là một tin nhắn nặc danh từ QQ.
Lần đầu Điềm Tâm nhận được tin nhắn nặc danh kiểu này, hiếu kỳ ấn mở ra.
Trên tin nhắn viết: Tối nay, tôi chờ cô ở rừng rậm. Tôi muốn dẫn cô cùng xuống dưới...
Đây là ý gì đây?
Cả khuôn mặt nhỏ của Điềm Tâm trắng bệch ngay lập tức, toàn thân đều nổi da gà. Bàn tay cầm điện thoại hơi run rẩy.
Ngay sau đó, đối phương gửi một tấm ảnh cực kì kinh khủng trong khung chat.
Khung cảnh rừng rậm âm u không có ánh sáng, một ma nữ mặc quần áo màu đỏ dữ tợn nhìn Điềm Tâm chằm chằm, cực kì kinh dị.
Tiếp sau đó, màn hình điện thoại của Điềm Tâm bỗng nhiên bị nhiễu một cách kỳ lạ, trên màn hình vẫn có thể loáng thoáng thấy được ảnh ma nữ đáng sợ đó.
“Á!” Điềm Tâm không hề chuẩn bị tâm lý, bỗng nhiên nhìn thấy ảnh kinh khủng thế này, điện thoại cũng bị hỏng ngay lúc đó, thế là cô bị doạ sợ ném ngay điện thoại xuống đất, da đầu run lên, nước mắt ứa ra. Sau đó liền nhào vào ngực Trì Nguyên Dã, đưa hai tay che mắt mình.
Điềm Tâm hét lên, mọi người trên xe đều nhìn về phía Điềm Tâm.
Trì Nguyên Dã ngơ ngác, đưa mắt nhìn Điềm Tâm rúc vào ngực cậu, vai vẫn còn run rẩy. Cậu nhíu mày lắc người cô, “Này, con nhóc tiểu học, cô sao vậy?”
Điềm Tâm ôm Trì Nguyên Dã không chịu buông tay, chôn cả gương mặt nhỏ vào ngực cậu, tay chỉ về phía điện thoại dưới đất, còn khóc thút thít, “Có ma, có ma...”
Trì Nguyên Dã không hiểu, nhưng cũng không đẩy Điềm Tâm, mặc kệ cho Điềm Tâm đu bám trên người mình như gấu koala. Cậu cúi người nhặt chiếc điện thoại của Điềm Tâm ở dưới đất lên nhìn, khuôn mặt tuấn tú sầm lại ngay lập tức.
Rõ ràng là có người đang cố ý đe doạ Điềm Tâm, cố ý chơi Điềm Tâm.
“Đó là gì vậy?” Kim Thất Tịch cướp lấy điện thoại nhìn, lập tức nhếch miệng, “Ây da, kỹ thuật photoshop rác rưởi như thế cũng không biết xấu hổ mà gửi đi à? Điềm Tâm đừng sợ, đây là do photoshop làm đó! Không phải thật đâu.”
“Chiếc điện thoại này hẳn đã bị dính virus nên màn hình mới bị thế này nhỉ?” Kim Thánh Dạ hỏi. Cậu nhìn Điềm Tâm trong lòng Trì Nguyên Dã, mở miệng, “Điềm Tâm, em đừng sợ...”
Hu hu hu, rốt cuộc Điềm Tâm cũng ngồi thẳng người dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lướt qua điện thoại của mình.