Editor: Nguyetmai
“Thủ đoạn thấp hèn thế mà cũng có thể doạ cô thành ra như này à?” Trì Nguyên Dã liếc Điềm Tâm, sự ghét bỏ hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.
Lúc này Điềm Tâm đã bớt sợ hãi hơn ban nãy, nghe Trì Nguyên Dã nói thế mới ngượng ngùng phản bác lại, “Không, không phải. Bởi vì ban nãy tôi chưa chuẩn bị tâm lý, tấm ảnh kinh khủng này xuất hiện đột ngột, cho nên mới...”
Hu hu, vừa rồi thật sự là dọa chết cục cưng rồi. Móa nó, rốt cuộc là tên khốn nào gửi tin nhắn nặc danh này cho cô, thật là ác độc!
“Uống một chút nước trái cây cho đỡ sợ đi.” Kim Thất Tịch nói, lấy một chai nước uống từ túi xách của mình đưa cho Điềm Tâm.
Điềm Tâm khẽ ừ nhận lấy, do lòng bàn tay đổ mồ hôi, lại thêm cả vì lúc nãy sợ hãi khiến tay hơi run run, nên vặn mãi không mở được chai nước.
Kim Thánh Dạ đang định mở miệng bảo cậu sẽ vặn nắp chai cho Điềm Tâm, nhưng ngay sau đó một cánh tay dài đoạt lấy chai đồ uống trong tay Điềm Tâm, vặn nắp chai dễ như trở bàn tay rồi đưa lại cho Điềm Tâm.
Điềm Tâm ngơ ngác, quay đầu sang nhìn Trì Nguyên Dã. Cậu đang khó chịu khoanh tay ôm ngực nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cảm ơn cậu...”
Trì Nguyên Dã khinh thường, “Cảm ơn gì mà cảm ơn, trong mắt tôi cô chính là người già yếu tàn tật.”
“...” Ác ma độc mồm độc miệng.
Trong lúc đó.
Trên một chuyến xe buýt khác.
Tô Khả Nhi tắt điện thoại, tựa cả người vào lưng ghế mềm mại, khoé miệng cong lên. Cô ta tưởng tượng cảnh Điềm Tâm nhìn thấy ảnh chụp kia và dáng vẻ bị hù doạ khóc bù lu bù loa, trong lòng liền thoải mái.
Lạc Điềm Tâm, cô chờ đó cho tôi. Tôi có biện pháp từ từ tra tấn cô.
Âm thầm chơi Lạc Điềm Tâm khiến tâm trạng của Tô Khả Nhi thật tốt. Đúng lúc này, cô ta nhận được một cú điện thoại.
Sau khi Tô Khả Nhi thấy thông báo hiển thị trên màn hình, liền đen mặt. Cô nhíu mày không vui, không để tâm tới.
Ai ngờ điện thoại cứ vang lên liên tục, Tô Khả Nhi mắng thầm, đành phải nhận điện thoại, “A lô? Rốt cuộc các anh muốn làm gì nữa đây!”
“Cô Tô, câu nói này hẳn phải là bọn tôi hỏi cô mới đúng chứ? Đến khi nào cô mới giao số tiền còn lại cho chúng tôi đây?”
“Tiền gì?”
“Ha ha, cô Tô à, cô chơi trò mất trí nhớ với chúng tôi à? Trước đây cô nói hay lắm kia mà, chúng tôi xử lý con nhóc họ Lạc kia giúp cô thì cô sẽ cho chúng tôi một triệu. Sao nào, cô muốn quỵt à?”
Tô Khả Nhi nhìn xung quanh, thấy mọi người trên xe đều đang thay phiên nhau hát karaoke, không ai chú ý đến cô ra. Cô ta càng nhỏ giọng, giọng điệu cực kì bất mãn, đôi mắt trợn to, “M* kiếp, anh còn không biết xấu hổ tới tìm tôi đòi tiền à? Các anh làm xong chuyện cho tôi rồi sao? Còn không phải là để con ranh đó chạy mất à?”
“Bọn tôi mặc kệ, lúc đầu cô nói với tôi như thế nào thì bây giờ phải làm như thế. Coi như chúng tôi không cưỡng hiếp được Lạc Điềm Tâm, nhưng chả phải cô ta đã bị hủy hoại danh dự rồi đấy à? Đây không phải là mục đích của cô hay sao? Cho nên số tiền này cô không được thiếu một đồng nào!”
“Xí! Cô ta bị như vậy cũng là do tôi bỏ số tiền lớn để mua truyền thông, liên quan gì tới các anh? Các anh đã làm được gì rồi?”
“Chúng tôi còn chôn đá trong bãi cát khiến Lạc Điềm Tâm bị thương, đây không phải do chúng tôi giúp cô hãm hại Lạc Điềm Tâm sao?” Người phía bên kia đầu dây rõ ràng là mặc kệ, giọng điệu cũng cao hơn một chút.
“Chuyện này ai cũng có thể làm được! Đến lượt các anh kể công sao? Tôi chỉ cho các anh hai trăm nghìn là nhiều nhất, nếu như các anh không bằng lòng thì ngay cả hai trăm nghìn các anh cũng sẽ không có!” Tô Khả Nhi không nhịn được mà nói.
“Tô Khả Nhi, cô không nên ép chúng tôi, nếu như cô không đưa tiền thì cô có tin bọn tôi đi tố cáo cô không?”
“Oh? Tố cáo à?” Tô Khả Nhi nhướng mày, khinh thường ra mặt, “Nếu như bọn anh có can đảm thì bọn anh cứ việc làm đi, nhưng bọn anh chính là đám lưu manh đã suýt chút nữa cưỡng hiếp Lạc Điềm Tâm! Anh nghĩ đến lúc đó Trì thiếu có tha cho các anh không!”