Editor: Nguyetmai
Nhắc tới Lăng Dĩ Sóc, cả người Trì Nguyên Dã liền ngập tràn vẻ tàn bạo, gương mặt đẹp trai như bao phủ một lớp băng dày.
Cuối cùng, bốn người không được xem mưa sao băng, xử lý vết thương xong thì cũng đã mười một giờ giờ đêm.
Điềm Tâm tạm biệt Kim Thánh Dạ và Thất Tịch ở cổng trang viên, một lần nữa ngồi vào xe thể thao của Trì Nguyên Dã. Xe thể thao màu bạc đi trên con đường quanh co về phía trước.
Ánh đèn mờ ảo trong xe chiếu lên người thiếu niên, phác hoạ gương mặt tuyệt đẹp của cậu, môi mỏng mím thành đường thẳng, lười biếng mà tuỳ ý nắm tay lái.
Điềm Tâm ngồi ở ghế phụ lái, cứ cách hai giây lại lén nhìn cậu một lần.
Cuối cùng bị Trì Nguyên Dã bắt quả tang. Cậu nhìn Điềm Tâm bằng đôi con ngươi như đá vỏ chai, cất giọng điệu hời hợt: “Đẹp không?”
Điềm Tâm ngồi thẳng người, ho khan một tiếng, “À, Trì Nguyên Dã, rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Lăng Dĩ Sóc là thế nào vậy?”
Trì Nguyên Dã thờ ơ, “Chẳng có quan hệ gì.”
“Vậy tại sao mỗi lần gặp mặt các cậu đều đối chọi gay gắt như thế?” Điềm Tâm không tin, rõ ràng Trì Nguyên Dã không có ý định nói thật với mình.
“…” Cậu không nói.
“Trì Nguyên Dã, cậu nói đi mà, thoả mãn tính tò mò của tôi nhé?”
“Trì Nguyên Dã…”
“Im miệng!” Trì Nguyên Dã đột ngột lên tiếng, không vui nhíu mày, “Đã nói rồi, tôi không có quan hệ gì với cậu ta hết! Sau này đừng có nhắc đến cái tên kia trước mặt tôi!”
Tên ác ma này… nói giận là giận, nói phát điên là phát điên, có cần phải thất thường thế không.
Điềm Tâm bĩu môi, ôm ngực dựa lưng trên ghế mềm, “Không nói thì thôi, hung dữ cái gì chứ?”
Mệt mỏi suốt cả một ngày mà lại chẳng thu hoạch được cái gì, Điềm Tâm ấn mở cửa kính, buồn bực nằm bò bên trên.
Gió mát thổi tóc Điềm Tâm bay trong không trung.
Về đến nhà, Trì Nguyên Dã dừng xe, vừa mở cửa xe bước ra thì nghe thấy Điềm Tâm phấn khích hô lên: “Sao băng kìa!”
Điềm Tâm đứng cách đó không xa, chớp đôi mắt trong suốt, nụ cười rạng rỡ, chỉ vào một ngôi sao băng đang chầm chậm rơi ở phía xa, “Trì Nguyên Dã, là sao băng! Mau cầu nguyện đi!”
Giữa bầu trời đêm vô tận, một ngôi sao trắng sáng đang kéo cái đuôi dài xinh đẹp lướt qua, vạch một tia sáng ngắn ngủi giữa đêm tối.
Trì Nguyên Dã nhìn theo hướng Điềm Tâm chỉ, bĩu môi rồi nói hai chữ: “Ngây thơ!”
Mọe, không ước thì thôi, tôi tự ước!
Điềm Tâm trừng mắt nhìn cậu, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, chắp tay thầm nhủ: Thượng Đế thương yêu, xin ngài hãy ban cho con một tình yêu hoàn mỹ.
Thầm ước xong những lời này, Điềm Tâm mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Trì Nguyên Dã, phát hiện thằng nhóc này cũng đang nhắm mắt, hơi cúi đầu xuống, đan hai tay ở trước ngực, dáng vẻ vô cùng thành kính.
Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, còn dám nói mình ngây thơ nữa, chẳng phải cậu cũng đang lén cầu nguyện sao?
Trì Nguyên Dã vừa mở mắt ra liền thấy Điềm Tâm đang đứng ở một bên nhìn mình. Cậu chẳng những không hoảng hốt mà trái lại còn bình tĩnh đút hai tay vào túi quần, cà lơ phất phơ đi về phía biệt thự.
Điềm Tâm đuổi theo, chọc chọc khuỷu tay vào người cậu, cố tình hỏi: “Này, Trì đại thiếu gia, cầu nguyện cái gì vậy?”
“Cái gì mà cầu nguyện? Con nhóc tiểu học, cô ngây thơ vừa thôi. Vừa rồi bổn thiếu gia bị bụi bay vào mắt thôi.” Trì Nguyên Dã kiêu ngạo nói.