Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm cạn lời, “Ồ? Cậu bị bụi bay vào mắt mà còn có thể bình tĩnh đan tay đứng đó như vậy à?”
“Con nhóc tiểu học, cậu nói nhiều quá!” Trì Nguyên Dã nghiến răng, “Còn không mau đi nấu bữa khuya cho bổn thiếu gia!”
“…”
Vì ban ngày đã đi siêu thị quét một vòng với Trì Nguyên Dã, nên hiện tại nguyên liệu nấu ăn khá phong phú.
Vừa bị chuyện đánh nhau giày vò một trận nên Điềm Tâm cũng đói bụng, dứt khoát nấu một đống đồ ăn, còn nấu thêm một nồi cháo. Sau đó, cô lại bàn ăn, ngồi đối diện với Trì Nguyên Dã.
“Trì Nguyên Dã, ở chỗ cậu còn mấy lá bài?” Điềm Tâm húp một ngụm cháo, nói một cách không rõ ràng.
Trì Nguyên Dã đang tập trung ăn, không hề ngẩng đầu lên, “Làm gì?”
“Hỏi đại thôi.”
Có vẻ là không quá mười lá, sắp thoát khỏi tên ác ma Trì Nguyên Dã này rồi! Oh yeah!
“Dường như cô rất mong được vạch rõ quan hệ với tôi?” Trì Nguyên Dã nắm cái thìa tinh xảo, ngẩng đầu lên hờ hững hỏi.
“Đúng vậy.” Miệng Điềm Tâm phản ứng nhanh hơn não, còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã gật đầu đáp lời.
Vẻ mặt Trì Nguyên Dã thay đổi thất thường, trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt âm u giận dữ.
Điềm Tâm không hiểu sao lại bị trừng.
Ơ, cô nói gì sai sao? Tự nhiên lại trợn mắt nhìn cô như vậy.
Cậu đột nhiên ném thìa đi, đẩy bàn đi ra ngoài.
Mọe!
Miệng Điềm Tâm ngậm cháo, còn chưa kịp nuốt xuống, kinh ngạc nhìn Trì Nguyên Dã bỏ lên lầu mà không thèm quay đầu lại.
Cậu bị sao thế nhỉ?
***
Ngày hôm sau, Điềm Tâm vừa đến học viện liền thấy một nhóm người đứng trước bảng thông báo ngoài cổng.
Mang theo tâm lý hóng chuyện, Điềm Tâm cũng chen lên, đi đến bảng thông báo nhìn thử.
“Nhà trường chúng ta quyết định tổ chức vũ hội hoá trang đêm Giáng Sinh vào thứ Tư tuần này, mời các bạn học nhiệt tình tham gia...” Điềm Tâm sờ cằm, nhỏ giọng đọc hàng chữ vàng chói mắt kia.
Uầy, vũ hội hoá trang đêm Giáng Sinh à?
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã sắp đến Giáng Sinh rồi.
Điềm Tâm còn chưa kịp nghĩ xem Giáng Sinh năm nay sẽ làm gì.
Điềm Tâm gạt đám đông ra, một mình đeo ba lô đi về lớp. Đối với vũ hội hoá trang kia, Điềm Tâm không hứng thú cho lắm.
Dù sao thì với một girl có tứ chi không mấy nhịp nhàng như cô, nhiều lắm chỉ nhảy được kiểu con thỏ, còn mấy điệu waltz gì gì đó như trong ti vi, cô chỉ có thể nhìn mà không nói được lời nào.
Cô đang suy nghĩ miên man thì vai bỗng bị vỗ một cái.
Điềm Tâm quay lại, liền đối mặt với một gương mặt đẹp trai đang nở nụ cười ấm áp.
Ánh nắng lúc bảy giờ rưỡi sáng lặng lẽ chiếu lên gương mặt đẹp trai của cậu, sáng bừng làm Điềm Tâm hoa cả mắt.
“Dạ, chào buổi sáng.” Điềm Tâm cười cười.
“Chào buổi sáng.” Trong mắt Kim Thánh Dạ chứa ý cười, đưa tay xoa đầu Điềm Tâm.
Lúc Điềm Tâm sánh vai đi cạnh cậu, Kim Thánh Dạ ôn tồn mở miệng: “Điềm Tâm, em có muốn tham gia vũ hội hoá trang đêm Giáng Sinh không?”
Điềm Tâm lắc đầu, “Em không có hứng.”
“Ồ? Chẳng lẽ em có dự định khác vào đêm Giáng Sinh?” Kim Thánh Dạ liếc mắt, trong mắt như có muôn vàn sao trời chuyển động.
“Cũng không phải... nhưng mà, em nhảy dốt lắm, tham gia vũ hội chỉ có mất mặt thôi...” Điềm Tâm nhún vai.
Kim Thánh Dạ cười khẽ, “Sao có thể, đi đi, gần như Giáng Sinh năm nào trường cũng tổ chức loại vũ hội này, hơn nữa...”
Nói đến đây, Kim Thánh Dạ đột nhiên ngừng lại.