Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 154: Chương 154: Phải có mặt




Editor: Nguyetmai

Điềm Tâm không dám tin, nói đúng hơn là không muốn tin!

Buổi trưa.

Điềm Tâm nhàm chán nằm trên bàn, hình như loáng thoáng nghe thấy tiếng xôn xao ngoài cửa lớp, sau đó một nữ sinh hào hứng chạy tới, đập bàn của Điềm Tâm, “Bạn học Lạc, bạn học Lạc! Kim thiếu tìm cậu, bây giờ đang ở ngoài cửa kìa!”

Từ sau khi trở thành thành viên của hội học sinh, tất cả bạn học đều tăng thêm vài phần kính trọng với Điềm Tâm.

Trước đây nhìn Điềm Tâm bằng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, hiện tại… ít nhất ở trước mặt Điềm Tâm, mọi người vẫn còn vui vẻ chào đón.

Điềm Tâm uể oải đáp lời, “Biết rồi… cảm ơn.”

Nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài lớp học, Kim Thánh Dạ đứng thẳng ở nơi đó, ngón tay thon dài trắng nõn vịn bên thành cửa sổ, đưa lưng về phía Điềm Tâm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Điềm Tâm lắc lắc đầu, ra đón: “Dạ, sao anh lại đến đây?”

Kim Thánh Dạ nghe vậy, chậm rãi chuyển mắt nhìn Điềm Tâm, khoé miệng vẫn nở nụ cười như cũ, “Điềm Tâm, chuyện sáng nay… chính là chuyện vũ hội đó, em nghĩ xong chưa?”

Điềm Tâm cắn môi ngẫm nghĩ. Nhớ tới mấy lời mà Thất Tịch nói với mình ban nãy, cô vội vàng lắc đầu, “Không, không, em không tham gia đâu.”

Kim Thánh Dạ nghe xong, ánh mắt hơi ảm đạm, giọng điệu vốn trong sáng dần trở nên trầm thấp, “Thật sự không tham gia?”

Điềm Tâm kiên định gật đầu, “Đúng vậy, em nhảy dốt lắm, không nên làm chuyện mất mặt thì hơn.”

“Chậc, không ngờ con nhóc tiểu học như cô cũng tự biết mình đấy.”

Một giọng nói tuỳ tiện ngang ngược đột nhiên vang lên.

Điềm Tâm quay lại nhìn, liền thấy Trì Nguyên Dã đang nghiêng người dựa vào tường cách đó không xa, một tay đút túi, dáng vẻ ngầu lòi.

Huyệt thái dương của Điềm Tâm nổi lên, tức giận trừng mắt nhìn Trì Nguyên Dã, “Cậu có ý gì vậy?”

Trì Nguyên Dã nghiêng đầu nhìn Điềm Tâm, “Không phải trong lòng cô đã biết câu trả lời rồi à?”

(#‵′) Mọe nó, tên ác ma này lại nhân cơ hội châm chọc mình!

Điềm Tâm trừng mắt với cậu.

Trì Nguyên Dã đứng thẳng người, khoan thai bước tới cạnh Điềm Tâm, khoanh hai tay trước ngực, hơi hất cằm, nói giọng ra lệnh: “Con nhóc tiểu học, tôi đến thông báo cho cô một câu, cô phải có mặt ở vũ hội hoá trang vào thứ Tư!”

“Dựa vào cái gì chứ?” Điềm Tâm phát điên.

“Dựa vào tôi là Trì Nguyên Dã, còn cô là người hầu của tôi.” Giọng điệu của cậu ngang ngược không ai bì nổi.

“Cậu…”

A a a, tên khốn kiếp này, tại sao nhất định phải buộc cô làm chuyện mình không muốn làm chứ?

À, cô biết rồi, tên ác ma này biết rõ cô không biết khiêu vũ, nên mới nhân cơ hội muốn nhìn cô bị bêu xấu đúng không?

Xấu xa, máu lạnh, vô tình!!!!

Điềm Tâm trừng mắt nhìn Trì Nguyên Dã, trong lòng liên tục gào thét.

Trì Nguyên Dã đột nhiên giơ tay lên, búng vào trán Điềm Tâm.

“Cậu làm cái gì đó?” Điềm Tâm bụm trán của mình lại.

Trì Nguyên Dã hừ lạnh, “Đừng tưởng tôi không biết cô đang chửi thầm tôi.”

“…”

Kim Thánh Dạ đứng một bên, mấp máy môi, nhìn Trì Nguyên Dã và Điềm Tâm cãi nhau.

“Nguyên Dã, cậu cũng định tham gia vũ hội sao?” Kim Thánh Dạ nhìn Trì Nguyên Dã.

Trì Nguyên Dã đứng đó, một tay đút túi quần. Đổi là ngày thường, chắc chắn là cậu không buồn tham gia.

Nhưng hôm nay…

Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm đang cúi đầu đá đá mặt đất, khoé miệng cong lên thành một nụ cười gian.

Tham gia thử xem, có vẻ cũng không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.