Editor: Nguyetmai
Câu nói này khiến ngay cả Điềm Tâm cũng phải sững sờ, ngơ ngác nhìn sườn mặt của Trì Nguyên Dã.
Tô Khả Nhi không cam tâm, liều mạng chớp chớp mắt, tỏ ra vẻ đáng thương, "Nhưng mà bạn học Lạc đẩy em, nên em mới..."
"Vậy thì thế nào? Ai bảo cô tới đây?" Trì Nguyên Dã ngẩng cằm, ánh mắt nhìn xuống Tô Khả Nhi cực kì kiêu ngạo.
Nói gần nói xa thì đều là thiên vị Điềm Tâm.
Tô Khả Nhi cắn môi dưới, trừng Điềm Tâm rồi khóc sướt sướt chạy ra khỏi phòng.
Trì Nguyên Dã đạp chỗ thuốc trên bàn, nghiêng đầu nhìn Điềm Tâm, "Cô có dùng không?"
Điềm Tâm lắc đầu.
Trì Nguyên Dã không nói thêm lời nào, cầm lấy chỗ thuốc Tô Khả Nhi vừa đưa tới ném vào thùng rác.
Sau đó cậu tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngồi tựa lưng vào ghế sofa, để tay lên lưng ghế, trông rất chảnh choẹ.
Điềm Tâm ngượng ngùng bước tới, ngồi kế bên Trì Nguyên Dã.
Thật kỳ lạ. Lúc nãy khi cô và Tô Khả Nhi kia xô đẩy nhau, trừ Điềm Tâm là người trong cuộc thì bất kỳ người nào đứng ở ngoài nhìn vào cũng đều sẽ cho rằng là do Điềm Tâm đẩy Tô Khả Nhi.
Thế nhưng Trì Nguyên Dã không hề trách cứ Điềm Tâm, mà lại đuổi Tô Khả Nhi đi....
Tại sao vậy? Trì Nguyên Dã đang bênh vực cho cô ư?
Điềm Tâm mấp máy môi, lén lút nhìn Trì Nguyên Dã, sau đó lại dời ánh mắt đi.
Chưa tới mấy giây sau, lại tiếp tục lén lút nhìn cậu.
Sườn mặt của cậu cực đẹp. Đường nét cực kì rõ ràng.
"Đẹp không?" Ánh mắt của Trì Nguyên Dã nhìn thẳng vào tivi, hơi cong khoé môi mỏng, tự dưng hỏi một câu như thế.
Cả khuôn mặt của Điềm Tâm đỏ bừng ngay lập tức, sao cậu lại biết cô đang ngắm cậu?
Điềm Tâm ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên mở miệng, "Này, ban nãy Tô Khả Nhi bị thương...."
"Liên quan gì đến tôi?" Trì Nguyên Dã khoanh tay.
"À, cảnh tượng ban nãy, tôi còn tưởng cậu quan tâm cô ta chứ."
Trì Nguyên Dã cười lạnh, ngồi thẳng người dậy liếc Điềm Tâm, "Trông tôi rảnh rỗi lắm hửm?"
Tại sao cậu phải quan tâm đến chuyện Tô Khả Nhi có bị thương không chứ? Cậu chỉ cần con nhóc tiểu học không sao là được rồi.
Đợi đã, cậu đang nghĩ gì đấy?
Trì Nguyên Dã hơi mất tự nhiên đối với suy nghĩ bỗng dưng xuất hiện trong đầu. Cậu ném điều khiển từ xa xuống ghế sofa, sau đó trừng Điềm Tâm.
Điềm Tâm bị trừng lại không hiểu tại sao.
Cậu bị gì vậy?
Tên này đúng là nắng mưa thất thường.
Điềm Tâm nhếch miệng, nhưng nghĩ tới dáng vẻ Trì Nguyên Dã bảo vệ mình ban nãy cô lại rất vui. Cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tiếp tục trả lời Trì Nguyên Dã, "Cậu biết ban nãy Tô Khả Nhi nói với tôi gì không?"
Trì Nguyên Dã nhướng mày, ra hiệu cho Điềm Tâm nói tiếp.
"Ban nãy cô ta đã thừa nhận với tôi. Cô ta nói những người này đều là do cô ta sai khiến, đều là một tay cô ta bày kế. Cô ta thừa dịp lúc cậu ra ngoài để nói chuyện điện thoại mà nói cho tôi biết!" Điềm Tâm càng nói càng tức giận, "Nếu biết sớm thì tôi đã dùng điện thoại quay lại rồi."
Bây giờ thì tốt rồi, một chút bằng chứng cũng không có.
Ánh mắt của Trì Nguyên Dã thâm sâu, "Cô không phải sốt ruột, ban nãy tôi nhận điện thoại của người dưới trướng, người đó đã bắt đầu điều tra từ tổng biên tập của tờ nhật báo Khoái Duyệt kia. Điều tra cũng xem như thuận lợi, chẳng mấy chốc, sự thật sẽ được vén màn thôi!"