Editor: Nguyetmai
“Cô… cô...” Điềm Nhi chỉ vào Tô Khả Nhi, nghẹn một lúc lâu vẫn không nói ra được một câu đầy đủ.
“Tôi thế nào hả?” Tô Khả Nhi tỏ thái độ khiêu khích, “Lạc Điềm Tâm, dù bây giờ tôi thừa nhận đi chăng nữa thì cô làm gì tôi được nào? Không có chứng cứ, cô chẳng làm gì được tôi đâu.”
Nói dứt câu, Tô Khả Nhi còn cong khoé môi lên, cười mà như không cười, nhìn Điềm Tâm.
Cô ta đoán hiện giờ Điềm Tâm không hề có chút chứng cứ nào nên cố tình khiêu khích chăng?
Điềm Tâm tức nghẹn họng, “Tô Khả Nhi, cô đừng quá đắc ý. Chuyện này chắc chắn sẽ có một ngày bị phơi bày thôi. Bây giờ cô lập tức cút ra khỏi đây cho tôi!”
Nói rồi, Điềm Tâm giơ tay đẩy cô ta, muốn đuổi cô ta ra ngoài.
Hai người đang xô đẩy nhau thì nghe được một âm thanh vang lên từ phía sau, “Hai người đang làm gì vậy?”
Là Trì Nguyên Dã!
Tốc độ phản ứng của Tô Khả Nhi cực kì nhanh. Điềm Tâm còn chưa dùng chút lực tay nào, cô ta đã tự ngã xuống sàn.
Ngay lúc vừa ngã xuống sàn nhà, ánh mắt của Tô Khả Nhi liền loé lên vẻ toan tính. Cô ta vội vươn tay nắm cạnh bàn, muốn lấy lại thăng bằng. Nhưng ngay sau đó, ngón tay cô ta lại cứa trúng cây dao gọt trái cây.
Bịch!
Tô Khả Nhi bị Điềm Tâm “đẩy ngã” xuống sàn nhà, ngón tay cứa vào cây dao gọt trái cây, lập tức chảy máu ròng ròng.
Trong chớp mắt, ánh mắt đầy toan tính của Tô Khả Nhi đã hoá thành một hồ nước. Đáy mắt bị một màn sương mù bao phủ. Cô ta lồm cồm bò dậy từ dưới đất, cúi đầu nhìn máu không ngừng chảy từ ngón tay, giọng nói yếu đuối còn lộ vẻ vô tội, “Hu hu hu... Bạn học Lạc, mình biết trong lòng cậu có thành kiến với mình, nhưng mình thật lòng thật dạ muốn xoá bỏ hiềm khích lúc trước với cậu nên mới đưa chỗ thuốc này đến. Cậu có thể không dùng, nhưng tại sao cậu lại phải đối xử với mình như thế, hu hu hu...”
Điềm Tâm điên tiết, nhìn Trì Nguyên Dã, “Tôi không hề. Tay tôi còn chưa dùng sức, cô ta đã tự ngã rồi.”
“Bạn học Lạc! Nói chuyện phải có lương tâm. Mình biết cậu không thích mình, nhưng cậu không cần bất chấp tất cả mà đẩy mình chứ.” Tô Khả Nhi lật mặt nhanh như bánh tráng, khả năng diễn xuất ấy có thể sánh với nữ diễn viên đạt giải Oscar. Nước mắt cô ta rơi lã chã không ngừng, chảy dọc xuống khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của cô ta.
A a a a, Điềm Tâm điên mất thôi.
Lần đầu tiên cô gặp một người không biết xấu hổ như vậy!
Trì Nguyên Dã nhìn ngón tay máu me của Tô Khả Nhi, mặt sa sầm lại. Cậu nhanh chóng bước tới, không quan tâm tới Tô Khả Nhi bị thương khóc lóc sướt mướt, mà đi đến bên cạnh Điềm Tâm, vươn tay kiểm tra Điềm Tâm từ trên xuống dưới, “Con nhóc tiểu học, cô không bị thương chứ?”
Điềm Tâm phồng má, khó chịu nói, “Tôi không sao.”
Trì Nguyên Dã thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Khả Nhi không còn lời gì để nói. Bây giờ người bị thương là cô ta đấy, được không hả?
“Nguyên Dã, em...” Tô Khả Nhi nghẹn ngào.
“Cô gì mà cô? Đi đi đi, mau cút ra ngoài cho tôi!” Trì Nguyên Dã không kìm được ra lệnh đuổi khách.
Tô Khả Nhi ngớ người ra, giơ ngón tay bị thương của mình lên, “Nhưng mà… nhưng mà tay em bị thương rồi...”
“Bị thương thì đi khám bác sĩ, ở đây gào thét gì hả?!” Trì Nguyên Dã lạnh lùng nhìn cô ta.
Lời nói của Trì Nguyên Dã đã vô tình giáng một cú tát nảy lửa vào mặt Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi ngớ ra, đã hãm hại Lạc Điềm Tâm không thành, mà còn bị Trì Nguyên Dã đuổi đi ư?