Editor: Nguyetmai
Nếu có thể, Điềm Tâm rất muốn lột lớp mặt nạ giả dối trên mặt Tô Khả Nhi xuống.
Cô ngước mắt nhìn lên, âm thầm hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới Tô Khả Nhi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong bầu không khí im lặng này.
Trì Nguyên Dã cầm điện thoại lên thờ ơ nhìn lướt qua, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. Cậu đứng dậy, cầm điện thoại bước ra ban công để nghe máy.
Khi Trì Nguyên Dã vừa đi ra ngoài, khuôn mặt gắng gượng tươi cười của Tô Khả Nhi liền biến mất. Cô ta tức giận trừng Điềm Tâm, “Lạc Điềm Tâm, cô có ý gì đây?”
“Ý gì là ý gì?” Điềm Tâm không chút sợ hãi, trừng cô ta lại.
“Đồ đê tiện, hình như cô rất kiêu ngạo, đúng không?”
Tô Khả Nhi thấy dáng vẻ này của Điềm Tâm, thật muốn cho Điềm Tâm một bạt tay.
Điềm Tâm không còn lời nào để nói, không nhịn được mà trợn trắng mắt, “Rốt cuộc là ai kiêu ngạo đây? Tô Khả Nhi, nếu như cô đến đưa thuốc cho tôi là vờ vịt chỉ để đạt được thiện cảm từ Trì Nguyên Dã thì tôi khuyên cô hãy từ bỏ suy nghĩ kia đi. Tôi sẽ không động vào số thuốc này của cô đâu.”
Điềm Tâm nói rồi, còn dùng ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn số thuốc trên bàn.
“Cô...” Tô Khả Nhi bị chọc tức không nhẹ bởi lời của Điềm Tâm. Cô ta lập tức hít sâu một hơi, khoanh tay ôm ngực, dứt khoát thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy, Lạc Điềm Tâm, cô nói không sai. Tôi đến đây đưa thuốc cho cô, là muốn thừa dịp này tiếp xúc với Nguyên Dã nhiều hơn. Nếu như không phải vì lý do này, cô nghĩ tôi sẽ đến thăm đồ đê tiện cô à? Hừ, cô cũng xứng sao?”
Điềm Tâm nghe thấy thế, chẳng những không hề tức giận mà ngược lại thản nhiên cười nói, “Oh? Vậy à? Trì Nguyên Dã có lúc nào nhìn cô không? Bà chanh chua à, tôi khuyên cô từ bỏ suy nghĩ đó đi. Loại người có suy nghĩ suốt ngày hãm hại người khác giống như cô, ai mà mù mắt thích cô chứ?”
“Đồ đê tiện, cô bớt kiêu căng cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cướp Nguyên Dã về bên tôi. Cô chờ đó cho tôi!” Tô Khả Nhi ác độc trừng Điềm Tâm, giống như muốn khoét một lỗ trên người cô. Ánh mắt cô ta độc ác, cắn răng nghiến lợi chửi rủa Điềm Tâm, “Cô cho rằng bây giờ Nguyên Dã không chịu chấp nhận tôi, thì sau này sẽ chấp nhận cô sao? Lạc Điềm Tâm, cô đừng mơ tưởng nữa. Bây giờ cơ thể dơ bẩn của cô đã bị luân phiên cưỡng hiếp rồi. Cô cho rằng Nguyên Dã sẽ coi trọng đồ đê tiện lẳng lơ nhà cô à?”
Điềm Tâm nghe dứt câu, cả khuôn mặt nhỏ liền tái nhợt.
Tô Khả Nhi đâm chọt vào nỗi đau của cô.
Tô Khả Nhi thấy Điềm Tâm liên tục biến sắc, càng nói càng hăng, càng nói càng rõ ràng, “Hừ, cô biết không, hiện tại trong học viện đều truyền tai nhau rằng Lạc Điềm Tâm cô chính là một kẻ dơ bẩn lẳng lơ! Sao nào? Cảm giác bị mấy người đàn ông đè thế nào?” “Đủ rồi!” Điềm Tâm lập tức đứng lên, gương mặt toát lên vẻ tức giận. Cô chỉ tay vào Tô Khả Nhi, vì lớn tiếng mà thở gấp, “Cô đừng tưởng tôi không biết đó là cái bẫy do cô sắp đặt.”
Tô Khả Nhi vui sướng ngắm nhìn khuôn mặt tức giận của Điềm Tâm, lại quay đầu nhìn Trì Nguyên Dã vẫn đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công. Cô ta khoanh tay đứng lên, nhướng mày, giọng điệu đắc ý ngạo mạn, “Không sai, chính là tôi. Tôi muốn để cô trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ. Cô có thể làm gì được tôi nào?”
Tô Khả Nhi cực kì tự tin với chính mình, cô ta tin rằng mình đã thực hiện không hề lộ chút sơ hở nào.
Điềm Tâm bị khựng lại ngay lập tức.
Cô ta thừa nhận rồi sao? Cô ta vậy mà lại thừa nhận tất cả đều là do một tay cô ta thực hiện?!