Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm thờ ơ mà ừ, ngồi cách xa Trì Nguyên Dã hết mức có thể. Cô tiện tay lấy chiếc gối ôm trên ghế sofa ôm vào lòng, không nói câu nào.
Bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Trì Nguyên Dã khó chịu, ngồi thẳng người dậy, đang định nói chuyện với Điềm Tâm thì đột nhiên có người ấn chuông cửa.
Cậu hơi nhíu mày, đứng dậy đi ra mở cửa.
Tô Khả Nhi trang điểm xinh đẹp, mặc áo thun cổ chữ V khoét sâu phối với váy ngắn, cầm mấy túi thuốc đứng ngoài cửa.
Cô ta nhìn vào bên trong để thăm dò, thấy Điềm Tâm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng thì ánh mắt chợt loé lên sự ganh tị xen lẫn vẻ ác độc. Nhưng ngay tức khắc, cô ta lại dịu dàng nhìn Trì Nguyên Dã, “Trì thiếu, em có thể vào trong được không?”
“Cô tới đây làm gì?” Trì Nguyên Dã vừa thấy người tới là Tô Khả Nhi thì nét mặt liền sa sầm, giọng điệu đầy xa cách.
Tô Khả Nhi chớp mắt vẻ đáng thương, “Trì thiếu, em nghe nói bạn học Lạc bị thương, nên em vô cùng lo lắng, muốn đến đây xem sao. Anh xem này, những thứ này là thuốc do em chuẩn bị cho bạn học Lạc đấy....”
Giọng điệu của cô ta vô cùng chân thành, cô ta nhìn Trì Nguyên Dã với vẻ si tình, còn lặng lẽ nhích cơ thể yếu đuối không xương đến bên cạnh Trì Nguyên Dã, giơ túi thuốc trong tay lên.
Mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mặt cậu.
Trì Nguyên Dã ghét bỏ nhíu mày, kéo dài khoảng cách với Tô Khả Nhi. Cậu chẳng buồn nói với cô ta một câu nào đã định đóng sập cửa lại, để cô ta lại bên ngoài.
“Đợi đã, Trì thiếu…” Tô Khả Nhi vội vàng bước tới, lách mình chặn cửa, giơ túi thuốc lên, “Trước đây em cũng đã từng ngã bị thương, đầu gối bị thương rất nặng. Ba em hỏi thăm lâu lắm mới nghe được bài thuốc bí truyền này, cực kì có hiệu quả với những vết thương như thế này. Trì thiếu, em nói thật đó! Anh cho em vào đi. Vết thương của bạn Lạc không nhẹ, nếu xử lý không ổn thì sẽ để lại sẹo đó.”
Trì Nguyên Dã liếc nhìn túi thuốc trong tay Tô Khả Nhi, cười lạnh rồi quay người đi vào phòng trước, “Lăn vào đây.”
Tô Khả Nhi cong môi, lên tiếng đáp lời rồi vội vàng đóng cửa đi vào.
Trong phòng khách, Điềm Tâm đang chăm chú xem tin tức lá cải của ngành giải trí trên tivi thì nghe được giọng nói giả tạo, cố tỏ vẻ ngọt ngào, “Bạn học Lạc...”
Điềm Tâm ngước mắt vừa thấy người đến là Tô Khả Nhi thì cảm thấy khó chịu ngay.
Cô nhíu mày, “Tô Khả Nhi? Sao cô lại tới đây?”
Tô Khả Nhi nghe Điềm Tâm chất vấn mình thì chỉ muốn ném túi thuốc vào mặt cô nàng chết dầm kia.
“Mình nghe nói cậu bị thương nên tới đây thăm cậu...” Tô Khả Nhi cười gượng, ngồi xuống bên cạnh Điềm Tâm.
Điềm Tâm không nhịn được mà trợn trắng mắt. Đến thăm cô cái gì chứ? Rõ là không có ý tốt!
Cô cười ha ha, kéo xa khoảng cách với Tô Khả Nhi, rồi nhếch miệng nói, “Tô Khả Nhi, cô không cần giả vờ giả vịt. Tôi sẽ không dùng số thuốc này của cô đâu! Cô mau cầm về đi!”
“Đừng như vậy mà. Bạn học Lạc, mình biết giữa chúng ta có một vài hiểu lầm, nhưng đó đã là quá khứ rồi, đúng không? Mình thật lòng thật dạ lo lắng cho cậu đó. Cậu nhìn xem, chỗ thuốc này cực kì có hiệu quả chữa thương. Ba mình đã tốn một số tiền lớn mới mua được bài thuốc bí truyền này, nghe bảo đây là tổ truyền đó... Cậu mau dùng thử đi, dùng rồi chắc chắn sẽ không để lại sẹo đâu!” Tô Khả Nhi chân thành nói với Điềm Tâm, đồng thời đẩy túi thuốc tới trước mặt cô.