Editor: Nguyetmai
Thất Tịch sốt ruột, rốt cuộc Điềm Tâm làm gì vậy chứ, giờ đã mấy giờ rồi!
Cô không ngừng gọi điện thoại cho Điềm Tâm, nhưng vẫn không gọi được.
Tại sao lại thế? Nhìn thấy vẻ mặt của Trì Nguyên Dã càng ngày càng trầm xuống, cô có cảm giác như núi lửa sắp nổ tung vậy.
Đây không phải là buổi tiệc sinh nhật bình thường mà chính là lễ tỏ tình của Trì đại thiếu gia đó!
Bọn họ đã tỉ mỉ chuẩn bị trong một tuần lễ, chọn địa điểm, mua đồ trang trí, sắp xếp cả quy trình, còn có cả pháo hoa và đủ thứ khác nữa.
Trước mắt mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, vai nam chính sắp tỏ tình cũng đã lên tinh thần xong.
Nhưng nữ chính vốn nên xuất hiện từ sớm lại chậm chạp chẳng thấy bóng dáng đâu…
Trì Nguyên Dã ngồi trên ghế mềm, cặp chân thon dài gác chồng lên nhau, tư thế ngồi lười nhác, cậu cầm ly rượu đỏ trong tay.
Chỉ tiếc là gương mặt đẹp trai đến mức khiến cả người lẫn thần đều căm phẫn lại chẳng có chút cảm xúc nào, cậu quay đầu hỏi, “Vẫn không liên lạc được với cô ấy sao?”
Người phía sau run rẩy, “Không được, không được…”
Trì Nguyên Dã dùng sức siết chặt chiếc ly cao cổ trong tay, tròng mắt đen nhánh như có mưa rền gió dữ quét bay mọi thứ, choang một tiếng, chiếc ly cao cổ trong tay bị cậu hung hăng ném xuống đất.
Con nhóc tiểu học đáng chết, lại dám cho cậu leo cây?
Kim Thánh Dạ mấp máy môi, giọng nói êm dịu như dòng nước chảy: “Điềm Tâm… không phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Vừa dứt lời thì điện thoại di động của Trì Nguyên Dã vang lên, cậu nhìn lướt qua rồi nghe máy, giọng nói lạnh lùng cay nghiệt, “Nói!”
“Xin hỏi cậu là Trì thiếu đúng không, chúng tôi là bệnh viện XX, có một cô gái họ Lạc, chẳng hay cậu có biết hay không…”
Lạc Điềm Tâm?
Ánh mắt vốn hờ hững của Trì Nguyên Dã hơi run lên, cậu siết chặt điện thoại hỏi: “Cô ấy thế nào?”
“Là thế này, vừa rồi cô Lạc với cậu Lăng xảy ra tai nạn xe ở trên con đường quanh núi, chúng tôi không liên lạc được với người nhà của cậu Lăng và cô Lạc, nếu cậu biết cô Lạc thì có thể tới bệnh viện chúng tôi hay không…”
Cậu Lăng? Tai nạn xe?
Trì Nguyên Dã không kịp tức giận nữa, cậu vội vàng hỏi: “Cô ấy sao rồi? Có bị gì không?!”
“Hiện giờ cậu Lăng còn đang hôn mê, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu cậu ấy…”
“Chết tiệt, tôi đang hỏi con nhóc ngu xuẩn kia có xảy ra chuyện gì hay không?” Trì Nguyên Dã bực tức rống lên với điện thoại.
Cho dù cách màn hình di động nhưng nhân viên y tá cũng có thể cảm nhận được lửa giận tàn bạo của Trì Nguyên Dã vào lúc này, cô ta vội vàng lắc đầu, “Không có, cô Lạc không bị sao cả…”
Trì Nguyên Dã cúp điện thoại, siết chặt tay.
Có ai nói cho cậu biết tại sao con nhóc chết tiệt kia lại đi chung với Lăng Dĩ Sóc không?! Còn xảy ra tai nạn xe nữa?
Hay lắm, đây chính là ngạc nhiên mà con nhóc tiểu học tặng cho mình trong ngày sinh nhật đấy!
Trì Nguyên Dã cầm chìa khóa xe lên, cả người tràn đầy sự tàn bạo, cậu hung hăng đá văng cái ghế vướng víu ở bên cạnh mình rồi cất bước đi ra ngoài.
“Nguyên Dã, rốt cuộc có chuyện gì? Tai nạn xe gì vậy? Điềm Tâm có sao hay không?” Kim Thánh Dạ vội vàng chạy theo.
Trì Nguyên Dã không muốn nhiều lời, cậu sợ nếu mình nói thêm chữ nào nữa thì sẽ tức đến mức đánh người mất!
Cậu nhìn thẳng về phía trước, nghiến răng nói, “Đến bệnh viện XX!”
Nói xong cậu bỏ lại đám người kia ở sau lưng, mở cửa xe bước vào rồi nhanh chóng lái xe đi khỏi.
“Thất Tịch, làm sao bây giờ, tình huống hiện tại là thế nào, còn tỏ tình hay không?” Một bạn nam yếu ớt hỏi Thất Tịch.
Thất Tịch cầm túi xách của mình lên, “Tỏ cái đầu nhà cậu, bây giờ sao hỏa sắp đụng Trái Đất rồi, thế giới chuẩn bị đại loạn rồi!”