Editor: Nguyetmai
“Muốn đi đâu?” Lăng Dĩ Sóc hờ hững hỏi.
Điềm Tâm quay đầu nhìn cậu ta, phát hiện vừa rồi vì cứu mình mà mặt người kia bị mấy tên côn đồ đấm trúng mấy cái, bây giờ hơi bầm tím rồi.
Nhưng cho dù như vậy cũng chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của cậu ta chút nào.
Điềm Tâm có chút áy náy, dù sao cũng vì cứu cô nên cậu ta mới bị thương.
Thấy Điềm Tâm không có phản ứng, Lăng Dĩ Sóc lườm cô: “Tôi hỏi cô muốn đi đâu?”
“À… Anh đưa tôi đến cửa Nam đi, tài xế đang đợi tôi ở đó.”
Lăng Dĩ Sóc cau mày, “Cửa Nam sao? Nếu bây giờ muốn tới đó thì nhất định phải đi quanh ngọn núi này một vòng mới có thể quay lại, mất ít nhất nửa tiếng đó.”
M* nó, phiền toái như vậy sao?
Điềm Tâm hơi sốt ruột, nhìn thời gian thì gần bảy giờ rồi.
Trời đã tối, Trì Nguyên Dã, cậu ấy… còn đang đợi mình đó!
“Thế anh có thể lái nhanh chút được không, tôi không có thời gian.”
Lăng Dĩ Sóc liếc nhìn Điềm Tâm, anh không nói lời nào mà tăng nhanh tốc độ lái xe.
“Thật sự xin lỗi, vốn là tôi nên đến tiệm thuốc mua thuốc trị thương cho anh, nhưng mà…” Điềm Tâm cúi đầu nhìn ngón tay của mình, áy náy nói lời xin lỗi.
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Lăng Dĩ Sóc thờ ơ như không.
Điềm Tâm thở phào một hơi, cô cúi đầu tìm điện thoại di động của mình, ai ngờ đúng lúc này có ánh đèn chói mắt rọi về phía này.
Một chiếc xe tải xông thẳng tới trước mặt!
Lăng Dĩ Sóc kinh hoảng, cậu ta vội vàng gạt cần số, xoay tai lái.
Chuyện gì vậy?
Điềm Tâm ngước mắt lên, gương mặt tràn đầy hoảng sợ, cô không nhịn được thét lên, “A…”
Xe Porsche phát ra tiếng thắng chói tai kèm theo tiếng vang thật lớn, bởi vì tốc độ lái nhanh, lại dồn sức đổi phương hướng nên cả chiếc xe nhanh chóng bị lật nghiêng trên mặt đất.
Còn xe tải kia đối diện thì đụng thẳng vào hàng rào bảo vệ ở bên cạnh.
Rầm…
Trong nháy mắt xung quanh trở nên thật yên tĩnh…
Tài xế xe tải trợn mắt há mồm, sợ đến choáng váng!
Khoảng mười giây trôi qua, tài xế mới vất vả phản ứng được mọi chuyện, lúc này ông ấy vội vàng mở cửa xe ra rồi hấp tấp chạy về phía chiếc Porshe đã bị lật nghiêng.
“Người ở bên trong, mọi người có sao không?” Tài xế xe tải lo lắng gọi to.
Điềm Tâm cảm thấy đầu óc choáng váng vô cùng khó chịu, cả người bị lật nghiêng trên ghế ngồi, cô nghe thấy hình như có ai đó kêu la bên ngoài nên cố hết sức mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Lăng Dĩ Sóc nghiêng đầu ngồi trên ghế lái đã hoàn toàn hôn mê, cả người cậu ta nhuộm đầy máu tươi, nhìn qua chẳng còn chút sức sống nào…
“Lăng Dĩ Sóc, này, Lăng Dĩ Sóc!” Điềm Tâm nhìn thấy người kia không nhúc nhích thì vô cùng hoảng loạn. Nước mắt bắt đầu tích tụ ở trong mắt.
Nói cho cùng, Điềm Tâm cũng chỉ là một nữ sinh mười sáu tuổi mà thôi. Lần đầu tiên gặp trường hợp thế này, nên vô cùng hoảng sợ!
Làm sao bây giờ? Lăng Dĩ Sóc, không phải Lăng Dĩ Sóc đã chết chứ?
Cậu ta cậu ta cậu ta cậu ta cậu ta, cậu ta thật sự không còn cử động nữa!
Kính xe bể nát văng đầy đất, Điềm Tâm cố gắng bò ra ngoài từ cửa sổ rồi hét lên với tài xế xe tải: “Mau gọi 120, nhanh lên!”
Mười phút sau, 120 nhanh chóng chạy tới, y tá và bác sĩ khiêng Lăng Dĩ Sóc lên băng ca, cấp tốc trị liệu.
“Bác sĩ, như thế nào, cậu ấy có hy vọng không?” Điềm Tâm nghẹn ngào.
Cô đang điên cuồng tự trách mình, chẳng phải vì lúc nãy mình thúc giục cho nên mới gây ra tai nạn này ư!?
…
Cùng lúc đó, trong khu du lịch suối nước nóng ở thành phố A.
Khung cảnh yên lặng như chết, vẻ mặt Trì Nguyên Dã lạnh lùng, cậu ta khoanh tay trước ngực ngồi ở đó như một vị vua với khí thế mạnh mẽ.
Mọi người chẳng ai dám thở mạnh.
Trước mắt đã hơn tám giờ nhưng bạn học Lạc vẫn chưa xuất hiện!