Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm vội vàng trốn sau lưng Lăng Dĩ Sóc, cô sợ hãi nhìn cục diện trước mặt.
Tên mang vết sẹo hung tợn nói xong thì ra lệnh với đám đàn em cùng mình đuổi theo tới đây lúc nãy, “Bọn mày m* nó đều chết hết rồi à? Còn không mau xông lên cho tao!”
Trời ơi… Bảy tám tên mà chỉ có một mình Lăng Dĩ Sóc đối phó!
Cho dù Lăng Dĩ Sóc có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể chống đỡ nổi nhỉ? Mấy bộ phim hành động trên ti vi đều gạt người cả!
Điềm Tâm đứng bên cạnh thét lên, trơ mắt nhìn tình hình trước mắt trở nên lộn xộn, mấy gã con trai cùng vây đánh Lăng Dĩ Sóc, những quả đấm cũng bắt đầu xuất hiện.
“Tên nhóc thối, cho mày xen vào việc của người khác này, hôm nay xem tao dạy dỗ mày thế nào!”
Mấy người la hét ầm ĩ, những quả đấm từ bốn phương tám hướng bay về phía Lăng Dĩ Sóc.
Không được, số quân địch thật sự quá nhiều!
Dưới tình thế cấp bách, Lăng Dĩ Sóc chẳng thể làm gì khác hơn là ném bó hoa trong tay đi, sau đó đạp lên bụng của một tên, kế tiếp cậu ta quay đầu nắm lấy tay Điềm Tâm, giọng nói lạnh lùng, “Chạy mau!”
Điềm Tâm bị kéo chạy về phía trước, mấy tên côn đồ ở sau lưng đuổi theo chẳng buông.
“Lăng Dĩ Sóc, làm sao bây giờ? Mấy tên kia không chịu ngừng lại!”
Gió thổi vù vù bên tai, Điềm Tâm kêu to.
Cho dù phải chật vật chạy trốn nhưng đáy mắt Lăng Dĩ Sóc vẫn bình tĩnh như thường, con ngươi lạnh nhạt hơi trầm xuống, khi thấy nhìn con xe Porsche của mình ở cách đó không xa thì đôi môi mỏng khẽ mở ra đóng lại nói hai chữ: “Lên xe!”
Vừa nói xong hai lập tức người tách ra.
“Đứng lại cho tao!”
Móng heo của tên mang vết sẹo ở đằng sau gần bắt được cánh tay của Điềm Tâm, ngay lúc quan trọng thì Điềm Tâm đã đóng rầm cửa xe lại.
Trong nháy mắt cửa trong đã được khóa lại, mấy tên côn đồ kia bị ngăn cách ở bên ngoài xe.
Trời ơi, quá nguy hiểm, quá kích thích!
Điềm Tâm cong người ngồi trên ghế phụ ấn vào ngực mình, không ngừng thở hổn hển.
Lăng Dĩ Sóc đã lên số, lòng bàn chân nhấn mạnh vào chân ga, trong nháy mắt chiếc Porsche tăng tốc, hoàn toàn bỏ lại đám côn đồ.
Tức chết mà, cái bọn khốn kiếp này!
Điềm Tâm chưa nguôi giận, cô ấn mở cửa sổ rồi giơ ngón giữa với đám côn đồ kia: “Các người chờ đó cho tôi, bọn lưu manh khốn kiếp!”
Mấy tên sau lưng hùng hùng hổ hổ nhưng cũng bó tay hết cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn Điềm Tâm với Lăng Dĩ Sóc lái ô tô rời khỏi.
“Ngồi đàng hoàng vào, cài chặt dây an toàn!” Giọng nói lạnh băng không chứa bất kỳ cảm xúc nào ập về phía Điềm Tâm.
Cô rụt cổ đáp ừ một tiếng, vừa kéo dây an toàn vừa cảm kích nhìn Lăng Dĩ Sóc, “Cảm ơn anh, may nhờ có anh, nếu không hôm nay tôi chết chắc rồi.”
“Cảm ơn tôi sao đây? Lấy thân báo đáp à?” Người kia cười lạnh.
Điềm Tâm chợt nhớ tới dáng vẻ của Lăng Dĩ Sóc khi theo đuổi mình vào mấy ngày trước, cô hơi mất tự nhiên khoanh tay lại, đổi đề tài: “Đúng rồi, sao anh lại ở đây?”
Vừa rồi cô còn thấy trong tay cậu ta cầm một bó hoa tươi…
“Tới đây thăm người.” Vẻ mặt của Lăng Dĩ Sóc thản nhiên.
“Hả? Thăm người sao? Anh có người thân hay bạn bè ở nơi này à?”
Lăng Dĩ Sóc im lặng trong chốc lát rồi nói, “Mẹ tôi được chôn cất ở khu rừng sau ngọn núi này. Ngày này mỗi tháng tôi đều đến đây thăm bà ấy.”
Mẹ sao? Mẹ của Lăng Dĩ Sóc… đã qua đời?
Điềm Tâm mấp máy môi. Trong thời gian ngắn cô không biết nên tiếp lời ra sao.
Chẳng trách lần trước bọn họ đi xem mưa sao băng cũng đụng phải Lăng Dĩ Sóc ở đây.
Khi ấy cậu ta… cũng đến thăm mẹ của mình sao?