Editor: Nguyetmai
Cô đặt điện thoại sát bên tai, bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói ngọt ngào, “Xin chào, số tài khoản của bạn không đủ…”
M* nó, có cần phải trùng hợp như vậy hay không? Số tiền còn lại không đủ? Tạm ngừng phục vụ rồi!
Điềm Tâm lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng cô buộc mình phải tỉnh táo, thế nên giả vờ nói: “A lô? Bây giờ mình đang ở…”
Lời còn chưa nói hết thì tên có sẹo kia đã nhanh tay lẹ mắt tiến tới đoạt lấy điện thoại của Điềm Tâm.
“Cô em à, em đừng lo, mấy người bọn anh không có ác ý gì đâu! Hay là lát nữa bọn anh đi dã ngoại ăn thịt nướng, em cũng đi cùng đi, coi như là làm quen bạn mới…”
“Mấy người… trả điện thoại lại cho tôi!” Điềm Tâm nổi nóng, điện thoại di động bị cướp đi, trong nháy mắt cô không còn cảm giác an toàn nữa.
“Trả lại thì được thôi, chờ sau khi em ăn thịt nướng cùng tụi anh xong, anh đây nhất định sẽ trả cho em…” Nam sinh mang vết sẹo nói xong còn nhân cơ hội sờ lên bàn tay nhỏ bé của Điềm Tâm.
Điềm Tâm hét lên, lập tức rút tay mình về: “Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi!”
Ghê tởm chết mất!
Tên có sẹo thẹn quá thành giận, “Mày nói cái gì? Con điếm này, mày giả bộ trong sạch làm gì chứ? Lời ngon ngọt mày không nghe thì đừng trách bọn tao không khách khí! Tao không tin không trị được mày!”
Tên đó nói xong thì quay đầu nháy mắt ra hiệu cho đám đàn em của mình.
Không phải chứ? Ban ngày ban mặt đó! Có cần phải ngang ngược như vậy không?
Điềm Tâm nhanh chóng xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu: “Có ai không, cứu mạng với, có kẻ công khai lừa bán người!”
“Đừng chạy, đứng lại cho tao!”
Mấy tên con trai ở phía sau đuổi theo không tha.
Mà người đi đường chung quanh giống như đang xem kịch vui, sự thờ ơ ấy làm cho người ta lạnh lòng.
Bọn họ có cần phải máu lạnh đến vậy không? Thế giới này cần tình yêu, cần tình yêu!
Điềm Tâm gào thét trong lòng, cô khóc không ra nước mắt chạy trối chết, làm ơn đi, có ai cứu mình không?
Cô quay đầu nhìn, má ơi, mấy tên kia gần đuổi kịp rồi!
Điềm Tâm sợ muốn chết, cô vội vàng rụt cổ xoay đầu về, ai ngờ giây tiếp theo lại đâm sầm vào một bộ ngực rắn chắc.
Cú va chạm bất ngờ làm Điềm Tâm lui mấy bước về sau rồi ngồi phịch xuống đất.
“Này, cái người này…” Điềm Tâm uất ức xoa mông của mình, ai ngờ vừa ngẩng đầu thì lập tức nhìn thấy…
Lăng Dĩ Sóc?
Thế mà lại là Lăng Dĩ Sóc! Sao cậu ta ở đây?
“Tao cho mày chạy này… Bị tao bắt được rồi đúng không?” Tên mang vết sẹo đuổi theo, gã không chút khách khí nhấc cổ áo của Điềm Tâm lên.
“Buông tôi ra, mấy tên lưu manh các người, buông tôi ra!” Điềm Tâm giùng giằng.
Lăng Dĩ Sóc mặc áo sơ mi màu đen với quần lửng im lặng đứng ở nơi đó, trong tay cầm một bó hoa tươi, khi nhìn thấy Điềm Tâm đứng ở nơi không xa thì ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cậu ta lập tức phản ứng, lạnh lùng nhìn mấy tên côn đồ kia, “Buông cô ấy ra!”
“Mày là ai? Bớt con m* nó chõ mõm vào, ở đây không có chuyện của mày đâu, cút nhanh lên đi!” Tên có sẹo nói xong thì kéo Điềm Tâm đi về sau.
Lăng Dĩ Sóc tiến lên bắt lấy tay của tên đó, gương mặt không cảm xúc: “Tao bảo mày buông cô ấy ra!”
Cánh tay của tên có sẹo bị Lăng Dĩ Sóc nắm lấy gần như muốn gãy cả xương, hắn bị đau nên buông Điềm Tâm ra, gào lên xong thì bắt đầu hùng hổ nói: “M* kiếp, có phải thằng nhóc thối mày chán sống rồi không? Mày biết tao là ai không hả? Tao là Trương Đại Long, anh Long đây! Mày dám đắc tội với tao, tao sẽ khiến mày lãnh đủ!”