Editor: Nguyetmai
Cô ta nói thế là có ý gì?
Điềm Tâm và Thất Tịch ngây người nhìn nhau.
“Tô… Tô Khả Nhi, cô muốn làm gì?” Điềm Tâm không tin mà nhìn Tô Khả Nhi lôi ra một sợi dây thừng rồi ném cho gã đứng ngay cạnh.
“Đúng như chúng mày đang thấy, giết người diệt khẩu thôi.” Tô Khả Nhi mỉm cười, “Chỉ có người chết thì miệng mới chặt được.”
“Tô Khả Nhi, cô điên rồi sao!” Thất Tịch gào lên.
Đúng vậy, tại sao bọn họ lại không nghĩ đến việc Tô Khả Nhi ác độc đến mức muốn giết cả hai người họ chứ!
“Tao điên sao? Tao đúng là điên rồi đấy.” Tô Khả Nhi bước từng bước thật tao nhã, cô ta khoanh tay trước ngực, đi tới đi lui trước mặt Điềm Tâm và Thất Tịch, “Tao ghét chúng mày, vô cùng căm ghét, ghét đến mức tao hận không thể bóp chết chúng mày.”
Nói đến đây, Tô Khả Nhi vuốt sợi tóc đang dính bên thái dương, quay đầu nhìn về phía Kim Thất Tịch, cô ta hơi cúi người, “Mày, đại tiểu thư nhà họ Kim, được vạn người ngưỡng mộ, trong học viện tất cả mọi người đều tung hô mày, nhưng tao thì sao? Tao có chỗ nào kém mày? Tao cũng là đại tiểu thư nhà họ Tô, từ nhỏ tao cũng là đại tiểu thư được đám người hầu nâng niu cung phụng, dựa vào cái gì mà ở học viện tao phải thấp hơn mày một bậc? Tao kém gì so với mày?”
“Tô Khả Nhi, cô đúng là đồ biến thái!” Thất Tịch phẫn nộ lườm cô ta.
Tô Khả Nhi không nói gì, giơ tay lên tát một cái vào mặt Kim Thất Tịch.
“Chẳng phải mày nói tao biến thái sao? Vậy tao sẽ biến thái cho mày xem thử nhé.” Tô Khả Nhi vừa nói vừa cười lạnh, giơ tay lên lại tát một cái vang dội nữa.
“Mày có biết không, con m* nó tao đã ngứa mắt mày từ lâu lắm rồi, đã vô số lần tao muốn tát một phát thật mạnh vào gương mặt gợi đòn kia của mày, hôm nay rốt cuộc cũng làm được rồi, thật sung sướng!” Tô Khả Nhi thích chí nhìn một bên mặt Kim Thất Tịch bị sưng đỏ.
“Cô...” Kim Thất Tịch bị đánh đến choáng váng đầu óc.
“Thất Tịch!” Điềm Tâm thấy Kim Thất Tịch như thế, thì đau lòng đứng chắn trước mặt cô, phẫn nộ lườm Tô Khả Nhi, “Tô Khả Nhi, có phải cô điên rồi không!”
Có phải cô ta đã mất lý trí rồi không? Đúng là đồ điên!
“Ồ, đứng trước mặt tao mà diễn tình chị em sâu đậm à? Đừng nóng vội, sắp đến lượt mày rồi.” Tô Khả Nhi cười khẽ, vươn tay tới nâng cầm Điềm Tâm lên nhìn mặt cô, rồi lắc đầu phủ nhận, “Còn mày nữa, Lạc Điềm Tâm, mặt mũi thì chẳng ra sao cả, trong đầu toàn chiêu trò quyến rũ. Nguyên Dã vốn thuộc về tao, mày là cái thá gì? Luận tướng mạo, luận học thức, luận gia cảnh, tao kém mày chỗ nào? Mày chỉ là đồ nhà nghèo, đến xách giày cho bản tiểu thư cũng chẳng xứng! Dựa vào đâu mà mày có thể chiếm được sự quan tâm và bảo vệ của Nguyên Dã? Những thứ đó vốn chỉ thuộc về tao thôi!”
Tô Khả Nhi nói xong câu cuối cùng, thì cả khuôn mặt trông rất dữ tợn. Gương mặt kia vốn xinh đẹp, thì giờ lại đáng sợ như ma quỷ.
Điềm Tâm không hề sợ hãi nhìn Tô Khả Nhi, “Nếu cô muốn thì có thể tranh giành thoải mái, cô làm mấy chuyện hạ lưu này, sẽ càng khiến Trì Nguyên Dã ghét cô hơn thôi!”
Có lẽ là hai chữ “ghét hơn” ấy đã kích thích Tô Khả Nhi, trong mắt cô ta tràn ngập ý hận, sự khát máu phẫn nộ đang lên men. Cô ta đột nhiên vươn tay tới bóp cổ Điềm Tâm, cắn răng nghiến lợi nói, “Lạc Điềm Tâm, đúng là đồ không biết xấu hổ, mày còn giả vờ thanh cao trước mặt tao à? Xét cho cùng, giờ Nguyên Dã ghét tao như thế, cũng vì đồ đê tiện là mày! Mày không còn sống nữa thì càng tốt, mày biến mất khỏi thế giới này thì càng tốt!”