Editor: Nguyetmai
Trong nháy mắt, Điềm Tâm không thở được, khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt thở.
Đau quá, hức, thật sự rất đau, cô sắp không thở được nữa rồi...
Muốn giãy giụa, thế nhưng tiếc rằng toàn thân lại bị trói không động đậy được, Điềm Tâm đành phải liên tục giãy giụa. Giọng nói nghẹn ngào không rõ, “Buông ra, thả tôi ra...”
“Tô Khả Nhi, mày mau buông Điềm Tâm ra!” Thất Tịch cũng cuống lên, cô định đứng dậy đẩy Tô Khả Nhi ra, lại bị cậu con trai bên cạnh đẩy mạnh xuống đất, thoáng cái sợi dây thừng trên tay gã vung lên, ra vẻ cảnh cáo nhìn Kim Thất Tịch.
“Tô Khả Nhi, mày là đồ tiện nhân, mau buông cậu ấy ra, không thì tao sẽ không khách khí với mày đâu!” Thất Tịch đang gào thét.
Hu hu, thật khó chịu, cô không thể thở được... có phải cô sắp chết rồi không?
Bàn tay nắm nhánh cỏ nhỏ sau lưng Điềm Tâm dần dần trở nên bất lực...
“Cô Tô, cô Tô, không ổn rồi!”
Có gã vội vàng đi vào, mặt mũi vô cùng hoảng loạn
Ánh mắt Tô Khả Nhi kiên định, cô ta quay đầu nhìn gã kia chằm chằm, giọng nói vô cùng tức giận, “Chuyện gì xảy ra vậy?!”
“Nơi này… nơi này bắt đầu bị phong tỏa, đang có rất nhiều cảnh sát ập tới! Tất cả mọi người đều đang tìm hai con nhóc này, cô Tô, phải làm sao bây giờ? Chúng ta bị bao vây ở đây rồi!”Tên kia đau khổ ôm đầu.
Tốt quá! Nhất định là đám người Trì Nguyên Dã đã đến!
Trong đáy mắt Điềm Tâm hiện lên vẻ phấn khởi.
Tô Khả Nhi cắn răng, khẽ nguyền rủa một tiếng, rồi đẩy mạnh Điềm Tâm ra.
“Khụ khụ khụ...” Điềm Tâm đau đớn ngã đập vào người Thất Tịch.
Được cứu rồi sao? Vừa rồi cô còn tưởng rằng, mình đã đi đời rồi đấy.
“Điềm Tâm, hu hu, cậu không sao chứ, cậu đừng dọa mình.” Kim Thất Tịch sắp phát khóc.
“Không sao, Thất Tịch, mình vẫn ổn.” Điềm Tâm cắn răng, giãy giụa người ngồi dậy.
“Tô Khả Nhi, mày còn không mau thả chúng tao ra? Anh tao và Trì Nguyên Dã đã tới tìm chúng tao rồi, đây là cơ hội cuối cùng của mày đấy.” Thất Tịch ôm lấy Điềm Tâm, vừa căm tức nhìn Tô Khả Nhi.
Lúc này Tô Khả Nhi không còn bình tĩnh được như vừa rồi nữa, chuyện gì xảy ra vậy, tại sao còn chưa đến mười phút, mà Trì Nguyên Dã đã tìm tới nơi rồi?
Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm gì đây?
Tô Khả Nhi hoảng sợ đi tới đi lui.
“Cô Tô, bây giờ rốt cuộc phải làm gì! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng cũng bị phát hiện thôi!” Một gã trong số đó cũng rất sợ hãi, hắn sốt ruột thúc giục Tô Khả Nhi.
“Gấp cái gì mà gấp? Đây chính là rừng rậm! Làm sao bao vây được? Các anh đừng tự mình dọa mình!” Tô Khả Nhi giận dữ lườm bọn họ một cái.
“Vậy… vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Giết hai đứa này rồi trốn mau!” Tô Khả Nhi chỉ vào Điềm Tâm và Thất Tịch.
“Giết… giết người? Chuyện giết người chúng tôi không làm được!” Mấy tên con trai kia sợ hãi không thôi.
“Có cái gì mà không dám? Nhìn thấy sợi dây thừng kia không? Quấn vào cổ chúng nó rồi siết thật chặt, mọi chuyện đều sẽ kết thúc! Tìm đại một chỗ vứt xác chúng nó, đến lúc đó tôi sẽ cho các anh mỗi người một triệu, mấy người cầm số tiền ấy rời khỏi thành phố này là xong!” Tô Khả Nhi ác độc quyết đoán ra lệnh!
Một triệu đấy. Mấy tên đàn ông kia vừa nghe thế, rõ ràng hơi dao động.
“Nếu các người thả tôi ra, bản tiểu thư cho các anh mỗi người hai triệu!” Kim Thất Tịch thông minh trở lại.
“Các anh đừng nghe con nhãi đó nói nhảm, nếu như chúng ta thả nó ra, mấy người chúng ta chỉ còn con đường chết! Còn không mau hành động cho tôi!” Tô Khả Nhi quay đầu nhìn tình hình phía sau, không nhịn được mà thúc giục, “Mau lên, còn lề mề nữa thì mọi chuyện không kịp đâu!”
Mấy người đàn ông kia nghe vậy bèn quyết tâm nhặt sợi dây thừng trên đất rồi tiến lại gần Điềm Tâm và Thất Tịch.