Editor: Nguyetmai
Má ơi, con không muốn đâu...
Điềm Tâm và Kim Thất Tịch dựa người vào nhau. Vô cùng sợ hãi.
“Có ai không, cứu mạng với!” Điềm Tâm gào thét chói tai.
Thất Tịch thấy thế thì cũng vội vàng hắng cổ họng hô lên, “Cứu mạng, có ai không! Chúng tôi ở đây!”
“Câm mồm, tất cả im mồm vào cho tao!” Tô Khả Nhi hoảng sợ, đưa mắt qua nhìn mấy người đàn ông kia, “Còn lề mề ở đó làm gì? Bịt miệng chúng nó, nhanh cái tay lên!”
Mấy người kia vội vàng tiến tới vây quanh hai cô, có người che miệng Điềm Tâm và Thất Tịch, người thì quấn dây thừng vào cổ hai cô.
Điềm Tâm và Thất Tịch ra sức giãy giụa, nhưng cũng chỉ có thể phát ra tiếng như ê ê a a.
“Hình như bên kia có người!”
Cách đó không xa, dường như vang lên tiếng sột soạt.
Có người phát hiện ra nơi này rồi, họ đang chạy tới đây!
Điềm Tâm dường như thấy được tia hy vọng.
“Người bên kia, đứng lại cho tôi!”
“Cô… cô Tô, không được rồi, mọi chuyện đã bại lộ, chúng tôi không giúp được cô đâu!”
Mấy người đàn ông kia bị dọa sợ nên không dám lãng phí thêm một giây nào nữa, cả đám vứt dây thừng xuống rồi quay đầu bỏ chạy.
“Này, các anh đứng lại đó cho tôi, dừng lại!” Tô Khả Nhi gấp đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, cô ta oán hận giậm chân.
Sau khi được giải phóng, Điềm Tâm và Thất Tịch lại càng gào to hơn.
“Chúng tôi ở đây, ở đây, mau tới cứu chúng tôi!” Điềm Tâm hét đến rát cả họng.
Sắp tới rồi, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Nghe tiếng bước chân, hẳn là có rất nhiều người đang chạy tới đây.
Cô sắp được cứu rồi!
Một người đẩy bụi cây hai bên ra, buổi chiều ánh nắng sáng rực chiếu tới, một thiếu niên anh tuấn phi phàm đang nhanh chân chạy tới nơi này.
Cậu trai có dáng người mạnh mẽ rắn rỏi, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai như yêu ma, khí thế không ai sánh bằng kia chính là Trì Nguyên Dã!
Ánh mắt Điềm Tâm lóe lên một cái, trái tim đang treo giữa không trung rốt cuộc cũng rơi xuống, toàn thân co rúm lại ngồi bệt dưới đất.
Kim Thánh Dạ theo sát phía sau cậu, vừa nhìn thấy Điềm Tâm và Thất Tịch như thế thì hơi sững sờ, rồi vội vàng tiến tới.
“Anh, Nguyên Dã, mau đuổi theo đi, mấy gã đàn ông vừa rồi bắt chúng em đã chạy trốn!” Thất Tịch nổi giận hất cằm chỉ hướng chạy trốn của mấy gã đàn ông kia.
Kim Thánh Dạ ra lệnh cho những người phía sau, “Đuổi theo!”
Tô Khả Nhi hoảng sợ, sắc mặt cô ta trắng bệch, đôi chân nặng như đeo chì, không bước nổi một bước, sững người đứng hình ngay tại chỗ.
Trì Nguyên Dã âm trầm bước lên trước, tháo sợi dây trên người Điềm Tâm, giọng lạnh lùng, “Nhóc tiểu học, tôi rất muốn mổ não cô ra xem trong đầu cô rốt cuộc đang chứa thứ gì!”
“Tôi làm sao?” Điềm Tâm uất ức nhìn anh.
Trì Nguyên Dã lườm cô, “Có bị thương ở đâu không?”
Xen lẫn với giọng điệu không hề dịu dàng là thái độ phách lối quen thuộc của Trì Nguyên Dã.
Điềm Tâm lại im lặng, cô nhếch miệng, “Tôi không sao, nhưng Thất Tịch thì bị người ta bắt nạt.”
Nói xong, Điềm Tâm quay đầu nhìn về phía Tô Khả Nhi đứng bên cạnh.
Tô Khả Nhi tứ cố vô thân đứng ở đó, khó khăn lắm mới phản ứng lại, cô ta chớp chớp mắt, buộc mình phải tỉnh táo lại, cô ta cố gắng nở nụ cười dối trá, đi tới, “Điềm Tâm, Thất Tịch, tôi… tôi chẳng hiểu các cậu đang nói gì...”
“Trì thiếu, Kim thiếu, tôi thấy Thất Tịch và Điềm Tâm bị mấy người đàn ông vừa chạy kia trói chặt, cho nên, cho nên muốn tới cứu Điềm Tâm và Thất Tịch!” Tô Khả Nhi nhìn Trì Nguyên Dã và Kim Thánh Dạ, dõng dạc nói.
Ánh mắt cô ta đau khổ, ra vẻ thật sự vô tội, không còn vẻ kiêu ngạo như khi tát Thất Tịch và mỉa mai Điềm Tâm lúc nãy nữa.