Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm khiếp sợ, tại sao trên đời này lại có người mặt dày như thế? Quả thực là tam quan được mở mang mà!
“Đồ đê tiện, mày còn dám giả vờ?” Kim Thất Tịch khó thở, trên mặt vẫn in đậm những dấu tay do Tô Khả Nhi vừa tát mình. Cô xắn ống tay áo đi tới, vươn tay lên tát một cái thật mạnh đáp lễ!
Tô Khả Nhi ra vẻ yếu đuối, cái tát ấy của Thất Tịch đã khiến cô ta ngã lăn ra đất, ngồi đó đưa tay che kín mặt mà khóc trông vô cùng đáng thương.
“Mày còn dám giả vờ? Vừa rồi mày còn ác độc lắm mà? Mày mau đứng lên cho tao!” Kim Thất Tịch tức phát điên, cô bước tới đá Tô Khả Nhi một cái.
Tô Khả Nhi cũng không đánh lại, cứ để mặc cho Kim Thất Tịch đánh mình trước mặt nhiều người như thế, cho đến khi Thất Tịch bị Kim Thánh Dạ kéo ra. Kim Thánh Dạ ôm em gái mình, nhìn những vết thương trên mặt Thất Tịch, thì nét mặt cũng chẳng còn vẻ ôn hòa như thường ngày, mặt cậu hơi trầm xuống, “Thất Tịch, mặt em rốt cuộc là bị sao?”
“Do đồ đê tiện Tô Khả Nhi này tát! Anh Hai, anh phải báo thù cho em, hu hu, tức chết em mất thôi, tức chết mất!” Kim Thất Tịch rúc trong lòng Kim Thánh Dạ tức giận giậm chân.
“Thất Tịch, tôi thật sự không biết cậu đang nói gì? Tôi biết cậu và Điềm Tâm bị bắt nạt nên khó chịu trong lòng, thế nhưng cậu cũng không thể đổ hết oan ức đó lên người tôi được...” Tô Khả Nhi khóc thở không ra hơi, bả vai run lên bần bật nói.
“Mày!” Kim Thất Tịch thấy Tô Khả Nhi phản đòn như thế thì tức giận đến mức mũi cũng méo cả đi!
Điềm Tâm bỗng nhớ tới những video vừa rồi mình quay lại, cô vội mở miệng nói, “Tôi có video làm chứng! Mọi chuyện đều do Tô Khả Nhi làm!”
Nói rồi, Điềm Tâm cúi đầu sờ vào túi áo mình, rồi lại phát hiện điện thoại không còn trong túi áo nữa!
Chuyện gì xảy ra vậy?!
Điềm Tâm dừng tay lại, cả người hoảng hốt, sờ soạng kiểm tra các túi một lần, ngẩn người mãi cũng chẳng tìm được.
Điện thoại di động của cô đâu rồi?!
Tô Khả Nhi ngồi dưới đất, che mặt khóc, xuyên qua những khe hở của bàn tay, cô ta nhìn mặt Điềm Tâm ngơ ngác, khóe miệng cong lên.
Hừ, Lạc Điềm Tâm, chẳng lẽ mày nghĩ dùng chút thủ đoạn ấy là có thể lật mặt tao à? Nằm mơ!
“Điềm Tâm, chuyện gì xảy ra vậy? Điện thoại cậu đâu!” Kim Thất Tịch cũng vội hỏi.
“Mình cũng không biết nữa, rõ ràng mình đã đút trong túi mà! Tô Khả Nhi, là cô, là cô đã trộm di động của tôi!” Điềm Tâm chỉ vào Tô Khả Nhi nói.
“Bạn học Lạc, tôi thật sự không biết hai người đang nói gì...” Tô Khả Nhi khóc càng đáng thương hơn.
“Chậc chậc, Tô Khả Nhi thật đáng thương mà...”
“Đúng thế, đại tiểu thư nhà họ Kim ngang bướng quá, sao có thể tát người ta như thế được?”
“Đúng thế đúng thế...”
Các bạn học xung quanh cũng quay sang thì thầm trò chuyện, Tô Khả Nhi lại càng khóc oan ức hơn.
Trì Nguyên Dã khó chịu nhíu mày, bước tới quan sát Tô Khả Nhi, giọng điệu vô cùng ngang ngược, “Cô câm miệng cho tôi, khóc sướt mướt phiền muốn chết! Có oan ức gì? Thất Tịch đánh cô cũng là vì ngứa mắt cô, mau im lặng cho tôi!”
Nói xong, hai tay cậu đút túi, hơi nhếch cằm lên lạnh lùng nhìn những người vây xem, “Cứ đứng đực ở đó làm gì? Tất cả cút hết đi!”
Đám người xung quanh nghe Trì Nguyên Dã quát thế, thì sợ đến run cả người, ai còn dám nói thêm câu nào nữa? Chỉ đành quay người mà đi.
“Tất cả đứng lại, không ai được đi!”
Điềm Tâm im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, đưa mắt mắt nhìn mọi người xung quanh.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều quay lại chú ý tới Điềm Tâm.