Editor: Nguyetmai
Sau đó.
Khi tất cả mọi người đang nhìn mình chăm chú, Điềm Tâm bước lên trước, ánh mắt kiên định nhìn Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi cũng hoảng sợ vì cái nhìn của Điềm Tâm, cô ta cứ ngồi ngây ra đó, ngước mắt nhìn Điềm Tâm, quên luôn cả khóc.
“Tô Khả Nhi, cô chính là đồ tiện nhân mặt dày.” Điềm Tâm nhấn mạnh từng chữ, nói thật rõ ràng.
Tô Khả Nhi mở to hai mắt mà nhìn, giọng the thé, “Cậu nói gì?”
Điềm Tâm cúi người, túm lấy cổ áo của cô ta, nhấc cô ta lên, tát thật mạnh một cái vào mặt cô ta.
Bốp!!!
Tô Khả Nhi bị đánh đến lệch mặt, cả người mơ màng.
Không chỉ là Tô Khả Nhi, tất cả mọi người đang ở đây đều kinh ngạc nhìn Điềm Tâm.
Đúng vậy, bọn họ không thể ngờ, Điềm Tâm lại hung dữ như thế.
Tô Khả Nhi có sự kiêu ngạo của mình, Kim Thất Tịch đẩy cô ta, tát cô ta, cô ta còn có thể nhân cơ hội giả vờ đáng thương.
Lạc Điềm Tâm là gì, đến lượt Lạc Điềm Tâm tát cô ta sao?
Trong chớp mắt Tô Khả Nhi phát điên lên, cô ta che mặt lườm Điềm Tâm, “Cô dám tát tôi?”
Nói rồi liền thuận thế muốn ngồi xuống, nhưng lại bị Điềm Tâm vươn tay đẩy mạnh một cái, cô ta lại ngã lăn ra đất một lần nữa.
Ngay sau đó, một bàn tay vươn tới, lại một cái tát đáp xuống mặt Tô Khả Nhi thật mạnh.
Điềm Tâm vô cùng bình tĩnh, “Hai cái tát này tôi trả lại cho cô, vì trước kia ở học viện cô liên hợp cùng Angel và các bạn học khác bắt nạt tôi, tát tôi!”
“Lạc Điềm Tâm, cô không muốn sống nữa sao?” Angel và đám tùy tùng của Tô Khả Nhi chỉ tay vào Điềm Tâm định tiến tới.
Trì Nguyên Dã đút túi đi tới, đứng chắn trước mặt cả đám rồi gạt tay bọn họ xuống, “Người muốn chết chính là mấy người đấy! Tất cả đứng im không được nhúc nhích, dám động đậy có tin tôi giết các người không?!”
Khí chất đầy mạnh mẽ trên người cậu thiếu niên giống như vị vua ngạo nghễ, cậu lạnh lùng phun ra mấy chữ, khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Tô Khả Nhi liên tiếp bị tát hai cái, còn bị Điềm Tâm - người mà cô ta coi thường nhất tát, cô ta tức tới mức tóc cũng dựng ngược cả lên, che mặt mình, lý trí gần như sụp đổ, mở mồm là văng tục, “Lạc Điềm Tâm, con m* nó mày dám tát tao à?!”
Vừa dứt lời, Điềm Tâm lại vươn tay tới.
Bốp!!!
Lại là một cái cái tát vang dội.
Cái tát này không nhẹ, Tô Khả Nhi ngã nhào ra đất, mắt nổi đom đóm, khóe miệng cũng trào ra cả tơ máu.
Điềm Tâm nghiêm túc mở miệng, “Cái tát này, là trả lại cho cô vì lúc ở làng du lịch, cô đã tìm mấy tên lưu manh kia giở trò hèn hạ với tôi. Nói thật, tôi không thể tưởng tượng nổi, nếu như tôi không trốn được, thì hiện giờ kết cục sẽ như thế nào, có lẽ tôi thực sự sẽ tự sát mất.”
Hu hu, tay đánh đau quá.
Thật sự rất đau, hình như tay tê mất rồi.
Có cảm giác cả đời này cô cũng chưa từng tát ai nhiều như thế.
Tất cả mọi người ở đây sợ đến ngây người, mấy người Angel tức đến giậm chân, trơ mắt nhìn Điềm Tâm tát Tô Khả Nhi mấy cái, lại không có ai dám bước lên can ngăn.
Đúng vậy, có Trì Nguyên Dã ở đây, ai dám gây chuyện với Điềm Tâm?
Trì Nguyên Dã dựa lưng vào cây đại thụ bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, nhìn dáng vẻ hiện giờ của Điềm Tâm, khóe miệng hơi cong lên.
Ừm, quả nhiên nhóc tiểu học nhà cậu không phải bánh bao, rất mạnh mẽ!
Tô Khả Nhi cứ như một tên hề vậy, ăn mấy cái bạt tai liên tiếp khiến cô ta đau đến mức sắp mất luôn tri giác.